Chỉ là Phù Du

Phù Du

New member
Nó gọi tình yêu đó là phù du, đến rất nhanh rồi cũng đi rất nhanh .. yếu ớt và mong manh...

Anh bước qua đời nó nhẹ nhàng, bình thường và ung dung, như chưa bao giờ anh nghĩ đó là một tình yêu thực sự.

Nắng chiều nhẹ nhàng hắt bên cửa sổ, nó đung đưa mái tóc, vân vê những ngôi sao nhỏ nó tự làm rồi cũng tự mình tấm tắc khen dễ thương.

Buổi chiều mùa hè như bao ngày khác, nhưng giờ đây bận bịu hơn, lịch thực tập cứng ngắc. Hơn nữa, nó cũng phải tranh thủ đi làm thêm, gặp "đối tác". Tình hình hiện tại là nó không còn thời gian cho bản thân, hay nói cách khác, không còn thời gian để nó vương vấn tình cảm, nghĩ về người đó nữa.

Nó cảm thấy thích được bận rộn, busy thật nhiều... rồi chỉ đến tối, lăn ra giường ngủ mà không phải suy nghĩ gì nhiều...

Nó hiểu, anh chẳng bao giờ quên được người xưa, và mặc dù nó có ghé qua trái tim anh, nhưng cũng như những người bạn bình thường khác, bình thường, rất đỗi bình thường...

Nó cảm thấy đau đau trong lòng khi anh kể nó nghe chuyện đó, và rồi nó quyết định bước ra khỏi đời anh... hơi khó khăn... nhưng cảm giác nhẹ nhàng.

Nó không thích là người thay thế, cũng chẳng thích là người mà người khác nghĩ là cứ chạy theo một điều gì đó không thuộc về mình. Nó cảm thấy khó chịu khi có ai đó nghĩ sai về nó, khinh thường nó...

***

Đó là lần thứ ba trong giờ học nó quay sang nhìn Duy, và nó cũng nhận lại được ánh mắt dò xét của thằng bạn... Nó nghĩ, trời ơi, lớn rồi mà cứ y như mấy đứa dậy thì...

Giữa nó và Duy chưa có gì cả, nó không biết nữa, chỉ là những xúc cảm... cảm giác thế! Còn Duy đối với nó thế nào, nó cũng không biết nốt, cái tình cảm ấy chẳng biết diễn tả làm sao, mà theo như mấy đứa bạn nói "Không biết mày đang đùa hay đang giỡn?" (trời đất, đùa với giỡn thì khác nhau chỗ nào?).

Nó đang kiểm tra tình cảm. Nó chưa biết nên phải làm thế nào...

Buổi chiều mùa hè cũng như bao buổi chiều khác, nó ung dung, bước đi, lòng nhẹ nhõm... bình thường, ừ, bình thường thôi...

Anh.

Đối với anh, nó không chỉ đơn thuần là một người bạn. Là gì thì anh cũng không rõ. Nhưng anh biết chắc một điều, nó là một người bạn đặc biệt.

Anh chưa bao giờ xem nó và mối quan hệ với nó là một trò đùa. Ngược lại, anh tôn trọng nó. Chính vì tôn trọng nó, không muốn làm nó tổn thương nên anh quyết định dừng lại. Bởi vì anh biết nếu tiếp tục thì chỉ là sự lừa dối bản thân mình, và bất công với nó - điều mà anh không bao giờ muốn.

Thế nhưng điều anh lo nghĩ đã xảy ra. Anh đã làm nó hụt hẫng, tổn thương. Anh đã sai ngay từ đầu. Anh đã kéo nó vào cuộc. Rồi chính anh lại làm nó hụt hẫng. Tuy nó không nói gì nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với nó vô cùng.

Anh chỉ muốn nói với nó một điều là lúc nào anh cũng tôn trọng nó. Anh tin là rồi đây nó sẽ tìm được một người xứng đáng với nó, hơn anh. Ở đâu đó, anh luôn cầu mong cho mọi điều hạnh phúc và tốt đẹp nhất sẽ đến với nó, người bạn đặc biệt của anh.

***

Tình yêu! Có cần phân biệt? Cần tỉnh táo? Không cần thiết, đối với nó, đó là một kỉ niệm rất đẹp. Thế thôi. Nó trân trọng những cảm xúc của mình, và cám ơn anh. Dù sao chăng nữa, nó không bao giờ hối tiếc vì nó đã có những tình cảm đối với anh.

Một buổi chiều, cũng như bao buổi chiều khác, nó cười, mạnh mẽ bước đi... nó cảm thấy anh cũng đang mỉm cười với nó.

Cuộc sống, có những thứ rất đẹp, chỉ là phù du, nhưng không phải là phù du... Anh đi qua trái tim nó, nhẹ nhàng và lãng mạn như màu tím...

Ở một nơi nào đó, nó cũng mong anh tìm được con đường hạnh phúc của mình. Nó vẫn luôn là người bạn đặc biệt của anh và chắc chắn là thế...
 

dvhieu

Member
Tình yêu giống như một chiếc đồng hồ. Càng đơn giản thì càng bền...

Ta cắt đời ta mười năm tù tội
Mười năm oan khiên oằn trĩu vai người
Ta cắt câu thơ nửa đời gian dối
Ta dối lừa mình một nửa bờ môi

Ta về đâu? Vầng trăng đã chết
Ngày đã không về bên phía ban mai
Hạt cỏ phù du nói lời từ biệt
Tiếng khóc cuộc đời trả về mây bay...
 
Top