Cuộc đời đôi khi khắc nghiệt hơn ta tưởng...

NiceDream

Active member
Đầu nó đau và như muốn nổ tung ra. Nó chẳng biết mình phải làm gì lúc này. Nó nhìn khắp căn phòng trọ chật hẹp chưa đầy 10m2 và cảm thấy thật tù túng, ngột ngạt. Xung quanh nó bây giờ, thứ vật chất nhiều nhất là sách. Nó đã đem biết bao nhiêu tiền của để đổi lấy những sách là sách. Nhưng ở trong cái tao đoạn này, sách có thể làm được gì cho nó? Nó sẽ lại dán đôi mắt cận thị vào những trang sách để quên đi thực tại khắc nghiệt, để chìm đắm trong thế giới của tưởng tượng, thế giới của những điều tốt đẹp, công bằng và tin yêu hay nó sẽ làm theo cái cách mà ông Giáo trong truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao đã làm, ấy là dần dần bán đi những cuốn sách mà ông hằng nâng niu, trân trọng để đổi lấy một thứ vật chất khác người ta gọi là tiền, rồi lại đem tiền đi đổi lấy những thứ vật chất khác là thức ăn để đổ vào miệng, lấp đầy dạ dày, duy trì sự sống? Mà đó có thể gọi là sống không hay phải dùng một từ chính xác hơn là tồn tại? À mà dù cho nó có chấp nhận bán sách đi chăng nữa thì cũng chẳng dễ dàng gì. Vì thời đại này sách không đến nỗi hiếm và quý như cái thời Nam Cao. Cứ bước chân ra đường mà xem, hiệu sách thì nhiều khỏi nói, và cả những sạp sách bán trên vỉa hè nhan nhản, ai mà thèm mua sách của nó.
Bên ngoài chắc trời đã tối rồi, tối như cái tiền đồ hiện tại của nó…
Mọi thứ với nó thì dường như cứ dậm chân tại chỗ. Nó biết rằng khi bước vào con đường ấy, chắc sẽ khó khăn, nhưng nó chẳng ngờ lại khó khăn nhường ấy. Và nó, chỉ là một đứa con gái vừa qua 22 tuổi, vừa rời khỏi ghế nhà trường, non nớt trong từng bước đi, non nớt kinh nghiệm sống, non nớt cả những trải nghiệm va vấp với cuộc đời. Nó làm thế nào để vượt qua một cơn sóng gió lớn trong lần đầu tiên chèo thuyền ra biển? Trong vài tích tắc, nó định mở miệng trách Ông Trời sao nỡ nhẫn tâm với nó. Nhưng nó chợt nhớ, còn nhiều người khó khăn hơn nó, và những khó khăn đó chưa chắc đã tại Ông Trời. Nó im lặng thở dài và không nói nữa. Nhưng cũng chỉ biết im lặng mà thôi, sự im lặng đi kèm bế tắc. Làm sao đây khi những sóng gió vẫn không ngừng ập đến và nó chỉ biết đứng im? Nó sẽ bị sóng gió làm cho ngã gục. Rồi liệu nó có gượng dậy được nữa không? Nó phải gượng dậy vì nó còn quá nhiều ràng buộc với cuộc sống này, còn Bố Mẹ, còn em trai, còn những người đã đặt biết bao yêu thương và hy vọng nơi nó. Những giọt nước mắt lại trào ra sau một thời gian dài bị kìm nén. Nó không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Chân tay rã rời, thậm chí cả trí não cũng rã rời rồi. Nó gục đầu vào chăn…khóc. Nó nhớ Bà Nội. Bà bao dung, nhân hậu, và luôn dạy cho nó những điều hay lẽ phải trên đời. Bà Nội bây giờ đã không còn nữa. Bà đã buộc phải rời xa nó và Gia đình từ những ngày nó chưa tốt nghiệp cấp 2 kia. Nó ước gì có một bao diêm ở đây để nó có thể làm như cô bé bán diêm trong truyện cổ An- đéc- xen, đốt lên từng que sưởi ấm và biết đâu Bà Nội sẽ trở về bên nó trong chốc lát, cho nó những lời khuyên cần thiết nhất vào lúc này. Nó khóc mỗi lúc một to hơn, nức nở hơn. Rồi bỗng nhiên, nó giật mình vì cảm thấy như có bàn tay ai vuốt lên mái tóc mới cắt ngắn cũn cỡn của nó. Nó không ngẩng lên nhìn mà chỉ ôm chặt lấy chủ nhân của bàn tay ấy, nhắm mắt, gục đầu vào lòng người ấy. Nó mơ hồ nghe thấy một giọng nói ấm áp quen thuộc, hình như hỏi về lí do đổi thay mái tóc của nó. Nó ngừng khóc, nghẹn ngào trả lời trong tiếng nấc: Mái tóc dài ấy mới được cắt tháng trước cùng với quyết tâm từ bỏ con người cũ yếu đuối, đa sầu đa cảm để trở thành một cô bé mạnh mẽ, nghị lực và bản lĩnh hơn, nhưng…phải chăng… điều đó là… không thể? Không thể sao? Nó lại khóc, tức tưởi. Người kia ôm nó chặt hơn, vỗ về nó, làm cho nó có cảm giác như Bà Nội ngày xưa vậy. Nó cứ giữ nguyên tư thế ấy, khóc một cách ngon lành, cho đến lúc thiếp đi lúc nào không biết. Khi nó tỉnh dậy, nó nghĩ rằng mình đã mơ. Nó phải cố gắng mới mở được đôi mắt sưng húp của mình ra và lờ mờ nhìn cái người đang ngồi bên cạnh nó. Chồng nó, đã trở về sau một ngày lang thang ở ngoài tìm việc tự bao giờ. Anh nhìn nó bằng đôi mắt trìu mến, đầy yêu thương và lo lắng rồi nhẹ nhàng đỡ nó dậy, ân cần bưng bát cháo ăn liền nóng vừa pha đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh nó. Vừa mệt vừa đói vì đã khóc đến lả đi, nó ngửi mùi cháo mà thấy ngon vô cùng, cầm thìa ăn một loáng đã hết. Chồng nó lại ân cần đưa cho nó cốc nước ấm rồi lại trìu mến nhìn nó đầy yêu thương. Nó cầm cốc nước uống rồi kéo anh ngồi xuống cạnh mình, quên cả hỏi anh về lâu chưa và đã ăn uống gì chưa. Nó gục đầu vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, chỉ để cho anh biết rằng nó yêu và cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng cùng lúc đó, nó nhận ra cảm giác ấy sao mà quen thuộc, sao mà giống như trong giấc mơ lúc trước của nó vậy? Nó ôm chặt anh hơn như để khẳng định lại cảm giác của mình. Vẫn quen thuộc quá! Bấy giờ nó mới thì thầm hỏi: Chồng ơi, anh về từ bao giờ vậy? Anh cúi thấp xuống, đặt lên trán nó một nụ hôn, rồi dịu dàng nói: Anh đã về được một lúc lâu rồi. Lúc ấy, em đang gục đầu vào chăn khóc và chẳng biết gì cả. Anh biết em đã rất căng thẳng, mệt mỏi và phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, nên anh đã lặng lẽ lại gần, ôm em thật chặt, để em thoải mái khóc trong lòng anh đến lúc thiếp đi. Vậy là không phải nó mơ. Vậy là người đã vuốt ve mái tóc và ôm nó vào lòng khi nãy là anh, là chồng nó. Nó đã chập chờn ở giữa thực tại và giấc mơ, nhưng bây giờ nó đã tỉnh rồi. Nó biết Bà Nội đã không thể trở về bên nó, nhưng Bà đã gửi đến cho nó một người khác, người sẽ luôn ở bên và chia sẻ với nó suốt những tháng ngày còn lại, người đã trở thành chồng nó vài tháng trước. Một cuộc sống mới, nên khi bắt đầu chẳng thể tránh nổi những chập chững và bỡ ngỡ. Một cuộc sống mới, nên khi bắt đầu chẳng thể tránh nổi những gian nan và thử thách. Nó sẽ cố gắng để mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, dũng cảm hơn để đối diện. Nó nhận ra rằng, đôi khi cuộc đời khắc nghiệt hơn người ta tưởng, nhưng nó vẫn muốn cảm ơn cuộc đời đã giúp nó biết những gì là giá trị thực sự đáng trân trọng và giữ gìn. Nó mỉm cười vì quả thật, sự khắc nghiệt mà cuộc đời dành cho nó (trộm vía) còn khá nhẹ nhàng. Nó lớn lên bình thường, không khiếm khuyết, có một tuổi thơ êm ái trong vòng tay gia đình (đặc biệt là Bà Nội), trưởng thành hơn qua nhiều năm ngồi ghế nhà trường và bây giờ có thêm một người chồng luôn hết mực yêu thương, chăm sóc. Với nó, như thế cũng đã là hạnh phúc.
Đêm đã về khuya để chuẩn bị bắt đầu một ngày mới…
 

M.I.N

Về nơi xa tít...
Thành viên BQT
Cuộc đời chưa bao giờ là dễ dàng cả, đúng không nhỉ?
 

911

Super Moderator
Cuộc sống không khi nào là dễ dàng cả!!
Chúng ta Luôn phải đấu tranh để sinh tồn
Hãy luôn mỉm cười với đời , cố gắng Phấn đấu và sẽ có lúc , đời mỉm cười cùng ta
 

thuthuy

New member
Trường đời là khó khăn, là sóng gió nếu ý trí ta là một ngon lửa nhỏ thì cơn gió nhẹ cũng đủ làm ta tắt ngấm còn nếu là ngọn lửa đủ lớn thì gió càng to càng bùng cháy. Hãy cố gắng và cố gắng hơn nữa vì cuộc đời sẽ có lúc mỉm cười với ta vì biển cũng có lúc rất êm đềm vì quanh ta còn có những người thân luôn yêu thương và lo lắng cho ta.
 

taodo

Trùm quậy phá VBC
Sự cố gắng của con người bao giờ cũng được đền đáp xứng đáng.Hãy vững vàng tiến bước,tương lai còn ở phía trước
 
Top