Cold
New member
Heavy metal
Miêu tả: Được biết như là thể loại "kinh điển" hay "thuần khiết" của nhạc Metal. Heavy metal đã sinh ra tất cả những gì thuộc về nhạc Metal và tất cả những thể loại Metal được miêu tả dưới đây. Có lẽ ban nhạc đầu tiên chơi Heavy metal là Black Sabbath, họ chính là nguồn cảm hứng cho trào lưu New Wave Of British Heavy Metal, làn sóng mới của nhạc Heavy metal nước Anh, kéo theo những ban nhạc như Iron Maiden, Saxon, Judas Priest, Motor Head và rất nhiều ban nữa mà ngày nay đã bị quên lãng. Trào lưu New Wave Of British Heavy Metal đã có một cuộc sống ngắn ngủi và biến mất vào giữa những năm 80 với sự xuất hiện của Thrash metal. Tuy nhiên, Heavy metal vẫn rất phổ biến trong những năm 80 cho đến tận bây giờ. Một ví dụ sinh động là Iron Maiden, họ vẫn đang chơi rất hay với những âm thanh heavy truyền thống. Hiện nay dòng này đã xuất hiện những biến thể mới. Đó là Heavy metal mới như Nevermore, Disturbed, Pantera…
Một số ban chơi theo thể loại này: Black Sabbath, Iron Maiden, Judas Priest, Motorhead, Ozzy Osbourne … (quả là những cái tên kinh điển !!!)
Thrash metal
Đặc biệt thịnh hành vào những năm 80, Thrash metal được định nghĩa bởi bộ tứ Megadeth, Metallica, Slayer, Anthrax. Họ đã chơi thứ âm nhạc dữ dằn hơn, nhanh hơn, và Thrash metal trở thành phân nhánh Metal đầu tiên thoát khỏi những âm thanh Heavy truyền thống. Thrash metal đặc trưng bởi tiếng accord vè vè rất cứng nhắc (và nhàm chán - đối với tôi), nhịp trống bass đôi đẩy nhịp độ của bài hát lên rất cao (mang tính cách mạng cho cách chơi trống của những ban nhạc hiện nay). Thrash metal đã sinh ra thêm ít nhất hai phân nhánh metal nữa là Death metal và Power metal. Anthrax thì tôi chưa tìm hiểu còn bộ ba Megadeth, Metallica, Slayer có đặc điểm chung là đều có 4 thành viên và 2 lead guitar trong đội hình, giọng hát thì khàn đục, đay nghiến. Tôi đặc biệt ấn tượng với tay trống của Slayer, theo tôi là tốc độ và biến hoá hơn Lars Ulrich nhiều. (Tôi có đọc được một câu bình luận về tay trống của Slayer như sau: "So với lối chơi của anh thì những cử động của Lars Ulrich thật là vụng về và chậm chạp". Nói vậy thôi chứ ai phủ nhận được Lars Ulrich!)
Điển hình: Megadeth, Metallica, Slayer, Anthrax, Overkill, Sepultura, Kreator
Death metal
Death metal là hình thái khốc liệt nhất của nhạc Metal. Một ban Death metal điển hình nói chung có thể nhận ra bằng sự sử dụng âm thanh 'distortion' (hiệu quả làm méo tiếng) nặng nề, đàn lên dây thấp tạo ra những âm trầm thái quá, tiếng trống bass đôi dữ dội và giọng hát gầm gừ đặc trưng. Phạm vi của Death metal bao gồm một số lớn các biến thể khác nhau như 'Florida sound', 'Gothenburg sound', grindcore, crustcore... Những cú riff biến đổi từ chậm và nặng "như bùn đặc" đến nhanh như chớp với nhịp điệu điên cuồng. Hiếm khi keyboard được sử dụng để giữ nhịp. Tuy nhiên, đến nay Death metal đã sinh ra rất nhiều biến thể làm cho thể loại này ngày càng phong phú và sáng tạo hơn. Death metal được kết hợp với các yếu tố của Doom, Gothic, Black, cả những yếu tố của nhạc giao hưởng, dân ca cũng được đưa vào làm cho người nghe nhiều lúc lẫn lộn, rất khó phân biệt.
Lịch sử hình thành: Thể loại này được sinh ra ở Mỹ, vào đầu những năm 80 khi một ban nhạc có tên là Mantas tan rã vào năm 84 rồi được lập lại với cái tên Death, quyết định đưa nhạc Metal đi đến cùng cực. Châu Âu cũng không chậm bước là mấy, tuy nhiên đến cuối thập kỉ 80, những ban nhạc như Entombed and Bolt Thrower mới được thành lập và bắt đầu thực hiện các bản thu demo đồng thời ký hợp đồng với các hãng đĩa. Nước Mỹ không chịu từ bỏ vương miện của mình với thể loại này. Tuy nhiên, đến năm 1989, khi Morbid Angel phát hành kiệt tác Alters of Madness, nền móng của hai hình thái 'Florida' và 'New York' mới được hình thành. Cùng năm đó, hai ban nhạc Cannibal Corspe và Suffocation được thành lập, theo thứ tự đặc trưng cho hai hình thái nói trên. Đầu những năm 90 là thời kỳ cực thịnh của Death metal, trong khi vào những năm tiếp theo, châu Âu đưa ra câu trả lời của mình với Death metal của nước Mỹ: một hình thái gọi là Black metal. Tuy nhiên, Death metal vẫn trở nên mạnh mẽ nhờ những ban nhạc như Nile, Krisiun, Cryptopsy... đạt đến giới hạn của tốc độ, kỹ thuật cũng như sự tàn khốc. Những ban như Opeth đạt đến giới hạn của sự sáng tạo và nhạc điệu. Chừng nào những ban nhạc kiểu này sẵn sàng cho chúng ta thấy họ có thể đẩy giới hạn đi đến mức nào thì Death metal luôn có chỗ đứng vững chắc trong thế giới nhạc Metal.
Những biến thể của Death metal: Melodic death metal (Gortenburg death), Florida sound, New York sound, Grindcore
Pha trộn: Doom death metal, Gothic death...
Điển hình: Death, Cannibal Corpse, Morbid Angel, Obituary, Opeth
Power metal
Một trong những thể loại được yêu thích nhất nhưng cũng khá dễ nhàm sinh ra vào cuối những năm 80 từ Classic heavy metal. Mặc dù nhanh hơn và mạnh mẽ hơn Heavy metal, nó vẫn là một thể loại rất giàu giai điệu, với ít sự giận dữ và ít hung hãn hơn. Cảm hứng đầu tiên của Power là những nhóm như Iron Maiden, Judas Priest, Manowar (lúc đầu Manowar chơi Heavy nhưng về sau nhóm này thiên về chất Power nhiều hơn cả về cách chơi lẫn tư tưởng). Những ban đầu tiên chơi Power metal là Helloween, Blind Guardian, Yngwie Malmsteen và Stratovarius. Power metal thường được pha trộn với Progressive metal (Ivory Tower, Symphony X, Evergrey, Vanishing Point). Trên thực tế phần lớn các ban nhạc Power metal có sử dụng các yếu tố của Progressive và Symphonic metal (Nightwish, Rhapsody, Savatage). Các âm thanh của Power metal thường rất trong và cao, chơi với tốc độ nhanh, trong phần lời hiếm khi tìm thấy chữ 'love', thường chỉ nói về chiến tranh và những triết lý trong cuộc sống.Tóm lại nếu bạn nghe thấy nhịp trống bass đôi, những đoạn solo song song giữa lead guitar và keyboard (Stratovarius) hoặc 2 cây lead guitar (Helloween) với giọng hát rất trong, cao trong một bài hát nói về những chiến binh dũng cảm hay những vùng đất huyền bí thì gần như chắc chắn đó là Power metal.
Biến thể: Melodic power metal, Neo-classical power metal
Pha trộn: Progressive power metal, Symphonic power metal (Nightwish, Rhapsody), Symphonic progressive metal
Điển hình: Helloween, Stratovarius, Blind Guardian, Gamma Ray, Hammer Fall
Black metal
Có lẽ Black metal được biết đến chính nhờ việc tạo ra những âm thanh "tồi tệ": những cú riff nghịch tai và buồn tẻ, rất rất nhiều nhịp điệu, đơn giản nhưng đủ kích động người nghe. Câu guitar của Black là sự kết hợp giữa Speed và Thrash metal cộng với âm thanh kì quái lan toả. Giọng ca thì gào thét, gầm rít, nghe khào khào, khè khè mà lại the thé như tiếng gào của một con quái vật khát máu đang tìm mồi. Phần lớn các ca sĩ của dòng Black metal sử dụng 'phơ giọng' (thiết bị làm biến đổi giọng hát, cũng như phơ của guitar điện) để tạo ra chất giọng gào rít đó. Tuy nhiên, cũng có những ca sĩ có chất giọng "quái vật" thật sự, họ không cần sự trợ giúp của phơ giọng. Ca từ thì thiên về phi tôn giáo hoặc bài giáo, ý thơ hướng về thời kỳ Trung cổ ở châu Âu, thêm một chút sùng bái quỷ Satan. Và tất nhiên là không thể thiếu những bộ đồ da với những chiếc gai bằng kim loại, những khuôn mặt và thân hình được tô vẽ. Các nhóm Black metal thường vẽ mặt theo kiểu 'Corpse Paint' với hai màu chủ đạo là trắng và đen (có thể đó là do ảnh hưởng của nhóm Kiss). Hình ảnh rất quan trọng đối với rất nhiều ban nhạc! Black metal đang có khuynh hướng cởi mở hơn: nhiều ban nhạc sử dụng keyboard, tạo ra những âm thanh lạnh lẽo, đôi khi bạn có thể nghe thấy giọng hát trong hoặc thậm chí cả giọng nữ (The sin of thy beloved chẳng hạn). Black metal có lẽ là độc quyền của châu Âu, Mỹ không ưa gì Black metal và riêng tôi cũng không được rõ nước Mỹ có ban nhạc nào chơi Black metal hay không?
Tôi thì nhận thấy giới trẻ Việt Nam đang nghe nhiều Death, Black, Doom và Gothic. Có lẽ đây là xu hướng chung của thế giới bởi các ban nhạc hiện nay hay chơi Death, Black, Doom, Gothic hoặc có pha một vài yếu tố của các phân nhánh này vào nhạc của mình như giọng của Death, tư tưởng của Black... Ngay như Helloween là ban chơi Power metal điển hình thì ở album The dark ride gần đây tôi cũng thấy có hơi hướng của Death metal, nhất là giọng của Andi Derris không trong và cao như mọi khi mà đục và gằn hơn theo kiểu giọng của Death.
Điển hình: Dimmu Borgir, Marduk, Emperor, Burzum, Cradle Of Filth...
Miêu tả: Được biết như là thể loại "kinh điển" hay "thuần khiết" của nhạc Metal. Heavy metal đã sinh ra tất cả những gì thuộc về nhạc Metal và tất cả những thể loại Metal được miêu tả dưới đây. Có lẽ ban nhạc đầu tiên chơi Heavy metal là Black Sabbath, họ chính là nguồn cảm hứng cho trào lưu New Wave Of British Heavy Metal, làn sóng mới của nhạc Heavy metal nước Anh, kéo theo những ban nhạc như Iron Maiden, Saxon, Judas Priest, Motor Head và rất nhiều ban nữa mà ngày nay đã bị quên lãng. Trào lưu New Wave Of British Heavy Metal đã có một cuộc sống ngắn ngủi và biến mất vào giữa những năm 80 với sự xuất hiện của Thrash metal. Tuy nhiên, Heavy metal vẫn rất phổ biến trong những năm 80 cho đến tận bây giờ. Một ví dụ sinh động là Iron Maiden, họ vẫn đang chơi rất hay với những âm thanh heavy truyền thống. Hiện nay dòng này đã xuất hiện những biến thể mới. Đó là Heavy metal mới như Nevermore, Disturbed, Pantera…
Một số ban chơi theo thể loại này: Black Sabbath, Iron Maiden, Judas Priest, Motorhead, Ozzy Osbourne … (quả là những cái tên kinh điển !!!)
Thrash metal
Đặc biệt thịnh hành vào những năm 80, Thrash metal được định nghĩa bởi bộ tứ Megadeth, Metallica, Slayer, Anthrax. Họ đã chơi thứ âm nhạc dữ dằn hơn, nhanh hơn, và Thrash metal trở thành phân nhánh Metal đầu tiên thoát khỏi những âm thanh Heavy truyền thống. Thrash metal đặc trưng bởi tiếng accord vè vè rất cứng nhắc (và nhàm chán - đối với tôi), nhịp trống bass đôi đẩy nhịp độ của bài hát lên rất cao (mang tính cách mạng cho cách chơi trống của những ban nhạc hiện nay). Thrash metal đã sinh ra thêm ít nhất hai phân nhánh metal nữa là Death metal và Power metal. Anthrax thì tôi chưa tìm hiểu còn bộ ba Megadeth, Metallica, Slayer có đặc điểm chung là đều có 4 thành viên và 2 lead guitar trong đội hình, giọng hát thì khàn đục, đay nghiến. Tôi đặc biệt ấn tượng với tay trống của Slayer, theo tôi là tốc độ và biến hoá hơn Lars Ulrich nhiều. (Tôi có đọc được một câu bình luận về tay trống của Slayer như sau: "So với lối chơi của anh thì những cử động của Lars Ulrich thật là vụng về và chậm chạp". Nói vậy thôi chứ ai phủ nhận được Lars Ulrich!)
Điển hình: Megadeth, Metallica, Slayer, Anthrax, Overkill, Sepultura, Kreator
Death metal
Death metal là hình thái khốc liệt nhất của nhạc Metal. Một ban Death metal điển hình nói chung có thể nhận ra bằng sự sử dụng âm thanh 'distortion' (hiệu quả làm méo tiếng) nặng nề, đàn lên dây thấp tạo ra những âm trầm thái quá, tiếng trống bass đôi dữ dội và giọng hát gầm gừ đặc trưng. Phạm vi của Death metal bao gồm một số lớn các biến thể khác nhau như 'Florida sound', 'Gothenburg sound', grindcore, crustcore... Những cú riff biến đổi từ chậm và nặng "như bùn đặc" đến nhanh như chớp với nhịp điệu điên cuồng. Hiếm khi keyboard được sử dụng để giữ nhịp. Tuy nhiên, đến nay Death metal đã sinh ra rất nhiều biến thể làm cho thể loại này ngày càng phong phú và sáng tạo hơn. Death metal được kết hợp với các yếu tố của Doom, Gothic, Black, cả những yếu tố của nhạc giao hưởng, dân ca cũng được đưa vào làm cho người nghe nhiều lúc lẫn lộn, rất khó phân biệt.
Lịch sử hình thành: Thể loại này được sinh ra ở Mỹ, vào đầu những năm 80 khi một ban nhạc có tên là Mantas tan rã vào năm 84 rồi được lập lại với cái tên Death, quyết định đưa nhạc Metal đi đến cùng cực. Châu Âu cũng không chậm bước là mấy, tuy nhiên đến cuối thập kỉ 80, những ban nhạc như Entombed and Bolt Thrower mới được thành lập và bắt đầu thực hiện các bản thu demo đồng thời ký hợp đồng với các hãng đĩa. Nước Mỹ không chịu từ bỏ vương miện của mình với thể loại này. Tuy nhiên, đến năm 1989, khi Morbid Angel phát hành kiệt tác Alters of Madness, nền móng của hai hình thái 'Florida' và 'New York' mới được hình thành. Cùng năm đó, hai ban nhạc Cannibal Corspe và Suffocation được thành lập, theo thứ tự đặc trưng cho hai hình thái nói trên. Đầu những năm 90 là thời kỳ cực thịnh của Death metal, trong khi vào những năm tiếp theo, châu Âu đưa ra câu trả lời của mình với Death metal của nước Mỹ: một hình thái gọi là Black metal. Tuy nhiên, Death metal vẫn trở nên mạnh mẽ nhờ những ban nhạc như Nile, Krisiun, Cryptopsy... đạt đến giới hạn của tốc độ, kỹ thuật cũng như sự tàn khốc. Những ban như Opeth đạt đến giới hạn của sự sáng tạo và nhạc điệu. Chừng nào những ban nhạc kiểu này sẵn sàng cho chúng ta thấy họ có thể đẩy giới hạn đi đến mức nào thì Death metal luôn có chỗ đứng vững chắc trong thế giới nhạc Metal.
Những biến thể của Death metal: Melodic death metal (Gortenburg death), Florida sound, New York sound, Grindcore
Pha trộn: Doom death metal, Gothic death...
Điển hình: Death, Cannibal Corpse, Morbid Angel, Obituary, Opeth
Power metal
Một trong những thể loại được yêu thích nhất nhưng cũng khá dễ nhàm sinh ra vào cuối những năm 80 từ Classic heavy metal. Mặc dù nhanh hơn và mạnh mẽ hơn Heavy metal, nó vẫn là một thể loại rất giàu giai điệu, với ít sự giận dữ và ít hung hãn hơn. Cảm hứng đầu tiên của Power là những nhóm như Iron Maiden, Judas Priest, Manowar (lúc đầu Manowar chơi Heavy nhưng về sau nhóm này thiên về chất Power nhiều hơn cả về cách chơi lẫn tư tưởng). Những ban đầu tiên chơi Power metal là Helloween, Blind Guardian, Yngwie Malmsteen và Stratovarius. Power metal thường được pha trộn với Progressive metal (Ivory Tower, Symphony X, Evergrey, Vanishing Point). Trên thực tế phần lớn các ban nhạc Power metal có sử dụng các yếu tố của Progressive và Symphonic metal (Nightwish, Rhapsody, Savatage). Các âm thanh của Power metal thường rất trong và cao, chơi với tốc độ nhanh, trong phần lời hiếm khi tìm thấy chữ 'love', thường chỉ nói về chiến tranh và những triết lý trong cuộc sống.Tóm lại nếu bạn nghe thấy nhịp trống bass đôi, những đoạn solo song song giữa lead guitar và keyboard (Stratovarius) hoặc 2 cây lead guitar (Helloween) với giọng hát rất trong, cao trong một bài hát nói về những chiến binh dũng cảm hay những vùng đất huyền bí thì gần như chắc chắn đó là Power metal.
Biến thể: Melodic power metal, Neo-classical power metal
Pha trộn: Progressive power metal, Symphonic power metal (Nightwish, Rhapsody), Symphonic progressive metal
Điển hình: Helloween, Stratovarius, Blind Guardian, Gamma Ray, Hammer Fall
Black metal
Có lẽ Black metal được biết đến chính nhờ việc tạo ra những âm thanh "tồi tệ": những cú riff nghịch tai và buồn tẻ, rất rất nhiều nhịp điệu, đơn giản nhưng đủ kích động người nghe. Câu guitar của Black là sự kết hợp giữa Speed và Thrash metal cộng với âm thanh kì quái lan toả. Giọng ca thì gào thét, gầm rít, nghe khào khào, khè khè mà lại the thé như tiếng gào của một con quái vật khát máu đang tìm mồi. Phần lớn các ca sĩ của dòng Black metal sử dụng 'phơ giọng' (thiết bị làm biến đổi giọng hát, cũng như phơ của guitar điện) để tạo ra chất giọng gào rít đó. Tuy nhiên, cũng có những ca sĩ có chất giọng "quái vật" thật sự, họ không cần sự trợ giúp của phơ giọng. Ca từ thì thiên về phi tôn giáo hoặc bài giáo, ý thơ hướng về thời kỳ Trung cổ ở châu Âu, thêm một chút sùng bái quỷ Satan. Và tất nhiên là không thể thiếu những bộ đồ da với những chiếc gai bằng kim loại, những khuôn mặt và thân hình được tô vẽ. Các nhóm Black metal thường vẽ mặt theo kiểu 'Corpse Paint' với hai màu chủ đạo là trắng và đen (có thể đó là do ảnh hưởng của nhóm Kiss). Hình ảnh rất quan trọng đối với rất nhiều ban nhạc! Black metal đang có khuynh hướng cởi mở hơn: nhiều ban nhạc sử dụng keyboard, tạo ra những âm thanh lạnh lẽo, đôi khi bạn có thể nghe thấy giọng hát trong hoặc thậm chí cả giọng nữ (The sin of thy beloved chẳng hạn). Black metal có lẽ là độc quyền của châu Âu, Mỹ không ưa gì Black metal và riêng tôi cũng không được rõ nước Mỹ có ban nhạc nào chơi Black metal hay không?
Tôi thì nhận thấy giới trẻ Việt Nam đang nghe nhiều Death, Black, Doom và Gothic. Có lẽ đây là xu hướng chung của thế giới bởi các ban nhạc hiện nay hay chơi Death, Black, Doom, Gothic hoặc có pha một vài yếu tố của các phân nhánh này vào nhạc của mình như giọng của Death, tư tưởng của Black... Ngay như Helloween là ban chơi Power metal điển hình thì ở album The dark ride gần đây tôi cũng thấy có hơi hướng của Death metal, nhất là giọng của Andi Derris không trong và cao như mọi khi mà đục và gằn hơn theo kiểu giọng của Death.
Điển hình: Dimmu Borgir, Marduk, Emperor, Burzum, Cradle Of Filth...