thư tình mùa đông

hong ha

New member
thư tình mùa đông"

êu anh” mà chưa bao giờ nói ra? Bây giờ dù có gào thét anh cũng sẽ chẳng bao giờ nghe thấy được nữa. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Vậy mà đã có lúc em và anh nghĩ rằng những buổi chiều lang thang trên đồi là bất tận.

Ngày “xưa”,Dalat, ngày Noel....
Gửi anh,

Khi cái hanh hao của nắng mùa đông thấm vào gần hết trong từng gốc thông trên đồi, em mới chịu rời khỏi chiếc ghế gỗ gần mục ruỗng bên nhà. Trời lạnh lắm và em luôn co ro đôi bàn tay mình trong chiếc khăn choàng màu xanh nước biển. Phía bên hông nhà, hoa Dã Quỳ vàng rực nguyên một mảng đồi nhưng cũng run rẩy như chính em lúc này vậy. Đã bao lâu rồi em cứ ngồi trên chiếc ghế mục ấy một mình vào mỗi buổi chiều chỉ để hồi tưởng lại ký ức ngày xưa. Nói cứ như đã già nua lắm rồi anh nhỉ, người ta chỉ có thể hồi tưởng lại ký ức khi mà đoạn đường đi qua đã đủ dài, đủ lâu để chiêm nghiệm. Còn em, “cô bé” trong cách gọi của anh thì chỉ có một quanh đường hơi dốc, một ngọn đồi như chiếc bát úp với nhiều thông, Dã Quỳ và Margarit để chứa đựng những kỷ niệm của tuổi học trò, của mối tình đầu quá trong sáng….

Nhưng vì sao đó lại là hoài niệm? Phải chăng vì em cứ mãi đau đáu trong lòng ba tiếng “em y chiếc khăn choàng của em màu đỏ. Những buổi chiều tung tẩy trên đồi, chiếc khăn như ngọn lửa lướt qua những rặng thông và cháy bùng trong theo tiếng cười giòn tan của anh. Bây giờ, em thường choàng chiếc khăn màu xanh nước biển bởi chính biển đã ôm trọn anh trong lòng. Nếu ngày trước anh không truyền cho em sức mạnh của lòng yêu thương và tha thứ, có lẽ em đã ghét biển rất nhiều rồi anh nhỉ!

Mùa đông, khi mà Dã Quỳ cũng cố rực lên cái màu vàng chói lọi để xua tan giá lạnh của Dalat thì em lại không đủ can đảm quàng lên cổ chiếc khăn đỏ ngày xưa…

…Em chỉ biết ngồi đây, mỗi buổi chiều, để hoài niệm, để nhớ…
__________________
...Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi.
 
Top