NiceDream
Active member
Hai mươi ba tuổi chúng tôi chưa hề biết yêu. Ý tôi nói thứ tình cảm đáng gọi là yêu: ngơ ngác, rạo rực, tê dại, buồn sầu, chết lịm, hờn ghen, hi vọng... Những cảm xúc có trong tình yêu, làm người ta hạnh phúc hay đau khổ. Chưa có tình cảm nào khiến chúng tôi bị những triệu chứng đó. Chúng tôi mong được một lần yêu và biết yêu.
Hai mươi ba tuổi tôi quen một vài người. Ký túc xá ở một tỉnh nhỏ buồn buồn, văng vắng nhưng cũng nổ ra một vài mối tình. Nhưng tôi không thích những mối tình này. Chúng nhất thời và mau thay đổi quá.
Hôm nay tôi dắt tay một em lớp sử đi ăn kem, chịu nghe nàng kể về Trưng Trắc, Trưng Nhị, mong ước mãnh liệt của nàng là tái lập "nữ quyền" đối với đàn ông trên toàn thế giới, thì hôm sau đã nghe đồn nàng phải lòng một anh chàng lớp tin. Gặp nhau trong sân trường, nàng như vờ không quen biết. Tôi cố tưởng tượng nàng đang làm gì với cuộc gặp sau. Kể về Trưng Trắc, Trưng Nhị, mong thay đổi đàn ông thế giới hay chịu khó lắng nghe virus, lập trình?
Mùa đông tỉnh nhỏ, ký túc xá vắng tanh. Sinh viên nữ quấn khăn len, đội những chiếc mũ che kín mang tai, ngồi học thi trên hành lang. Sinh viên nam lười hơn, chọn "giải pháp thay thế", ít khi ngồi gạo bài. Lạnh, chơi guitar nát cả ngón tay. Xuýt xoa vì một tình yêu ướt át trong bản tình ca. Tự hỏi tại sao mình chưa yêu ai như vậy?
Nằm chưa ấm chỗ, Đạt bỗng bật dậy rủ tôi đi thăm Quế.
- Sao đùng đùng đòi thăm người ta vậy? Hai mươi cây số lận đó.
- Quế sắp đi thành phố học, còn dịp nào để gặp nữa đâu.
Đạt than, nghe như gã si tình sắp chết. Hai tên lóc cóc đạp xe ra đường.
Lạnh. Gió. Vòng bánh xe cuồn cuộn trên đường. Trăng mới lên, mỏng manh, rụt rè núp sau làn mây trắng. Đạt chở tôi, chạy như bay, mồ hôi đẫm đầy lưng áo.
- Không sao chứ?- Tôi hỏi.
- Không biết. Tự dưng thấy nhớ, vậy thôi - Đạt cười.
Nhớ. Có phải là tình yêu không nhỉ? Chưa biết, nhưng chắc chắn nó là một sự khởi đầu. Xe chạy bon bon. Hai bên đường là ruộng lúa. Trời tối, đường vắng tanh, trăng lặng lẽ rải màn sương vàng trên bờ cỏ. Có tiếng ri ri của côn trùng, rồi tiếng dế.
Mãi rồi cũng nhìn thấy cánh cổng nhà một người. Quế mở cổng, tròn mắt với hai vị khách trong đêm. Buổi tối mùa đông, ở tỉnh nhỏ, làng nhỏ, chúng tôi trò chuyện về thành phố. Những trường đại học lớn nhất, hoạt động văn hóa, những con đường rộng rãi, những cơ hội, thách thức, khởi đầu. Chúng tôi trò chuyện về cái nơi chúng tôi không sống, vừa mong ước vừa rụt rè.
Chẳng bao lâu nữa Quế sẽ vào thành phố, học lên cao về hội họa. Đạt cứ nhìn Quế, đặt nhiều câu hỏi trong thâm tâm. Chắc chắn sẽ không còn những buổi tối đến thăm nhau như thế này. Không còn nhớ một người là đạp xe đi. Cách hai mươi cây số không còn một gương mặt mình thương nữa. Trống trải làm sao!
Quế nhắc chuyện ngày đầu học vẽ, đem bài tập vẽ tĩnh vật hỏi chúng tôi vẽ có giống không? Ngày đó Quế vẽ trái cà chua nhìn cứ tưởng... trái banh. Đạt cười sằng sặc. Thế mà Quế đã là sinh viên trường đại học mỹ thuật, rồi còn học lên cao.
Ngoài cửa sổ là một nhành sứ trắng, Quế ngồi quay lưng lại. Đạt nhìn hoài cửa sổ, không biết ngắm sứ trong trăng hay ngắm gương mặt một người. Trong ánh sáng của căn phòng tôi cố ghi nhớ gương mặt xinh xắn, trong trẻo của Quế. Đôi mắt to, vẻ mặt đầy tin tưởng, giống như một đóa sứ trắng tự tin khoe sắc dưới trăng.
Thật ra, tôi và Đạt, ai mới là người yêu Quế? Ba chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, học cùng trường, cả thời cấp III áo trắng. Đạt thích Quế là điều hiển nhiên. Còn tôi, có thật tôi chưa bao giờ thích Quế không?
Có chứ. Tôi thích Quế, nhiều nữa là đằng khác. Nhưng tôi đã giấu, thật sâu và thật lâu, vì cớ gì? Bao giờ tôi cũng đi cùng Đạt, đứng sau Đạt, hưởng ứng cho Đạt, để cảm xúc mình chìm trong cảm xúc Đạt. Vì Đạt ổn hơn tôi. Hắn to cao, điển trai, tính tốt, chững chạc, tâm hồn yêu nghệ thuật, luôn là địa chỉ tin cậy của nhiều người. Tôi biết các cô gái yên tâm khi có một người yêu như thế.
Hết chuyện thành phố, nghề nghiệp chúng tôi bắt đầu nói về tương lai. Tuổi hai mươi ba chúng tôi đều thiếu thông tin về đề tài này. Chúng tôi không dự tính tương lai mà chỉ ao uớc, hi vọng về nó. Và hoài nghi sao suy nghĩ của mình vẫn còn trẻ con chưa biết mùi đời như thế?
Hai mươi ba tuổi tôi quen một vài người. Ký túc xá ở một tỉnh nhỏ buồn buồn, văng vắng nhưng cũng nổ ra một vài mối tình. Nhưng tôi không thích những mối tình này. Chúng nhất thời và mau thay đổi quá.
Hôm nay tôi dắt tay một em lớp sử đi ăn kem, chịu nghe nàng kể về Trưng Trắc, Trưng Nhị, mong ước mãnh liệt của nàng là tái lập "nữ quyền" đối với đàn ông trên toàn thế giới, thì hôm sau đã nghe đồn nàng phải lòng một anh chàng lớp tin. Gặp nhau trong sân trường, nàng như vờ không quen biết. Tôi cố tưởng tượng nàng đang làm gì với cuộc gặp sau. Kể về Trưng Trắc, Trưng Nhị, mong thay đổi đàn ông thế giới hay chịu khó lắng nghe virus, lập trình?
Mùa đông tỉnh nhỏ, ký túc xá vắng tanh. Sinh viên nữ quấn khăn len, đội những chiếc mũ che kín mang tai, ngồi học thi trên hành lang. Sinh viên nam lười hơn, chọn "giải pháp thay thế", ít khi ngồi gạo bài. Lạnh, chơi guitar nát cả ngón tay. Xuýt xoa vì một tình yêu ướt át trong bản tình ca. Tự hỏi tại sao mình chưa yêu ai như vậy?
Nằm chưa ấm chỗ, Đạt bỗng bật dậy rủ tôi đi thăm Quế.
- Sao đùng đùng đòi thăm người ta vậy? Hai mươi cây số lận đó.
- Quế sắp đi thành phố học, còn dịp nào để gặp nữa đâu.
Đạt than, nghe như gã si tình sắp chết. Hai tên lóc cóc đạp xe ra đường.
Lạnh. Gió. Vòng bánh xe cuồn cuộn trên đường. Trăng mới lên, mỏng manh, rụt rè núp sau làn mây trắng. Đạt chở tôi, chạy như bay, mồ hôi đẫm đầy lưng áo.
- Không sao chứ?- Tôi hỏi.
- Không biết. Tự dưng thấy nhớ, vậy thôi - Đạt cười.
Nhớ. Có phải là tình yêu không nhỉ? Chưa biết, nhưng chắc chắn nó là một sự khởi đầu. Xe chạy bon bon. Hai bên đường là ruộng lúa. Trời tối, đường vắng tanh, trăng lặng lẽ rải màn sương vàng trên bờ cỏ. Có tiếng ri ri của côn trùng, rồi tiếng dế.
Mãi rồi cũng nhìn thấy cánh cổng nhà một người. Quế mở cổng, tròn mắt với hai vị khách trong đêm. Buổi tối mùa đông, ở tỉnh nhỏ, làng nhỏ, chúng tôi trò chuyện về thành phố. Những trường đại học lớn nhất, hoạt động văn hóa, những con đường rộng rãi, những cơ hội, thách thức, khởi đầu. Chúng tôi trò chuyện về cái nơi chúng tôi không sống, vừa mong ước vừa rụt rè.
Chẳng bao lâu nữa Quế sẽ vào thành phố, học lên cao về hội họa. Đạt cứ nhìn Quế, đặt nhiều câu hỏi trong thâm tâm. Chắc chắn sẽ không còn những buổi tối đến thăm nhau như thế này. Không còn nhớ một người là đạp xe đi. Cách hai mươi cây số không còn một gương mặt mình thương nữa. Trống trải làm sao!
Quế nhắc chuyện ngày đầu học vẽ, đem bài tập vẽ tĩnh vật hỏi chúng tôi vẽ có giống không? Ngày đó Quế vẽ trái cà chua nhìn cứ tưởng... trái banh. Đạt cười sằng sặc. Thế mà Quế đã là sinh viên trường đại học mỹ thuật, rồi còn học lên cao.
Ngoài cửa sổ là một nhành sứ trắng, Quế ngồi quay lưng lại. Đạt nhìn hoài cửa sổ, không biết ngắm sứ trong trăng hay ngắm gương mặt một người. Trong ánh sáng của căn phòng tôi cố ghi nhớ gương mặt xinh xắn, trong trẻo của Quế. Đôi mắt to, vẻ mặt đầy tin tưởng, giống như một đóa sứ trắng tự tin khoe sắc dưới trăng.
Thật ra, tôi và Đạt, ai mới là người yêu Quế? Ba chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, học cùng trường, cả thời cấp III áo trắng. Đạt thích Quế là điều hiển nhiên. Còn tôi, có thật tôi chưa bao giờ thích Quế không?
Có chứ. Tôi thích Quế, nhiều nữa là đằng khác. Nhưng tôi đã giấu, thật sâu và thật lâu, vì cớ gì? Bao giờ tôi cũng đi cùng Đạt, đứng sau Đạt, hưởng ứng cho Đạt, để cảm xúc mình chìm trong cảm xúc Đạt. Vì Đạt ổn hơn tôi. Hắn to cao, điển trai, tính tốt, chững chạc, tâm hồn yêu nghệ thuật, luôn là địa chỉ tin cậy của nhiều người. Tôi biết các cô gái yên tâm khi có một người yêu như thế.
Hết chuyện thành phố, nghề nghiệp chúng tôi bắt đầu nói về tương lai. Tuổi hai mươi ba chúng tôi đều thiếu thông tin về đề tài này. Chúng tôi không dự tính tương lai mà chỉ ao uớc, hi vọng về nó. Và hoài nghi sao suy nghĩ của mình vẫn còn trẻ con chưa biết mùi đời như thế?