Người phụ nữ bán rau...

anhnongdan

New member
19h30phút Hà Nội vắng vẻ hơn, lúc này mọi người đang quây quần bên mâm cơm gia đình, mình lang thang ra cửa hàng trên chợ Hôm Đức Viên. Bên trong chợ cũng đã tan hết và đóng cửa, Ngoài đường, cây bàng đầu phố Phùng Khắc Khoan rụng lá rơi đầy đường trong tiết thu se lạnh đặc trưng của Hà Nội, chỉ còn lác đác vài người bán hoa quả dạo, vài mẹt rau còn sót lại của một ngày dài lê thê, đâu đó tiếng chổi tre đang quét chà xuống mặt đường càng làm cho người bán hàng dạo ế ẩm lại càng nẫu ruột hơn.

Trước cửa hàng, một người phụ nữ hơn 40t, dáng người nhỏ bé, bị gù, miệng bị tật, bên cạnh là mẹt rau muống còn sót lại 4-5mớ, sau 5-6lượt xe máy đi qua hỏi mua, cuối cùng cũng bán hết.

Đang nhìn xe cộ ngoài đường, bỗng giật mình khi một tiếng nói phát âm không chuẩn "Anh ơi cho em hỏi mấy giờ rồi", hóa ra là người phụ bán rau, mình trả lời "Dạ 19h40phút rồi cô ạh". Cô đáp lại "Em cảm ơn anh". Nói xong cô thu dọn lại mẹt rau và vác quang gánh lên vai, bước đi tập tễnh và vẫn không quên ngoái đầu lại nói với mình một lần nữa "Em cảm ơn anh"....

Có những lời cảm ơn đem lại niềm vui cho người nhận, nhưng có lẽ đây là lời cảm ơn làm cho mình có nhiều suy nghĩ, trong xã hội ồn ào, cuộc sống xô bồ, ra đường bất chấp tuổi tác có thể hành xử giang hồ, sống quá gấp nên đôi khi chúng ta đã quên giá trị đạo đức...

Vậy mà người phụ nữ bán rau, trong hoàn cảnh phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, dù hơn mình rất nhiều tuổi vẫn xưng hô như vậy và không quên nói lời cảm ơn khi ai đó giúp đỡ mình dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

Cháu mới là người cần phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cho người trẻ như chúng cháu nhận thấy được giá trị văn hóa ứng xử, giá trị cuộc sống vẫn còn đó. Cảm ơn cô rất nhiều...

ST
 
đúng là phải cảm ơn cô ấy rất nhiều, hi vọng đừng ai quên sau khi đã được giúp đỡ dù là chuyên nhỏ nhất, thanks a Việt vì đã post bài ý nghĩa:)
 
Top