Truyện ma :ĐÊM SINH NHẬT KINH HOÀNG

huangmingjun88

[X-V.I.P] - Trùm Giải Trí
Sinh nhật kinh hoàng

Minh tức giận giằng mạnh cái ly xuống bàn. Xoảng ! Cái ly vỡ toang thành những mảnh nhỏ sắc cạnh, bén ngót. Hắn tức giận vì bị Loan lên mặt. Phải, Loan có gì có quyền ngăn cấm, hù doạ hắn chứ ! Yêu nhau, cặp bồ 4,5 năm, bây giờ chán, không yêu nữa thì đường ai nấy đi thôi, có gì phải dằn vặt nhau ! Nhưng Loan không nghĩ như thế. Đối với Minh, cô đã yêu, yêu như một người con gái bình thường yêu một người con trai trên trái đất này. Khi nghe lời nói chia tay phũ phàng của Minh, Loan như người rơi từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm...Cô đã trao cả đời con gái của mình cho hắn, chỉ cầu mong được một mơ ước nho nhỏ là sống bên người yêu trọn đời...Vậy mà bây giờ, cái ly Minh đã đập vỡ toang trước mắt cô, như minh chứng cho một cuộc tình đến hồi kết thúc. Nhưng làm sao cô có thể xa Minh đây ? Loan không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó, vì trong thâm tâm Loan đã nguyện theo Minh đến trọn đời....
...Minh đứng dậy, phủi phủi những mảnh kính vỡ khỏi tay áo, mỉm một nụ cười lạnh lùng vô cảm :''Thôi anh về nghe cô bé ! Ráng mà tự kiếm hạnh phúc đi !" . Loan vẫn nức nở khóc. Cô ngẩng lên nhìn Minh, biết rằng nếu Minh ra đi thì sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại....Như một con thú bị dồn đến đường cùng, Loan hét lên trong cơn tuyệt vọng :'' Anh bỏ em... em sẽ tự vẫn cho anh coi !" " Cứ việc!" Minh đã đi xa mà tiếng :" cứ việc, cứ việc..." như còn vọng lại mãi trong con tim Loan....
Rồi ngày sinh nhật Minh cũng tới. Buổi chiều, lúc chở Tâm, một thằng bạn thân đi mua thức ăn cho bữa tiệc tối, không hiểu sao Minh lại quẹo vào con đường vắng vẻ, rồi dừng lại trước một cái cây bằng lăng cao ngất đang trổ ra những bông hoa màu tim tím. Minh dừng lại, đứng thừ người ra làm Tâm sốt ruột :" Ê, sao đứng lại mày ? Về chứ, sắp tối rồi !" Nghe bạn kêu, Minh giật mình như vừa ra khỏi cơn mơ. Ừ nhỉ, chính nơi này, cái gốc cây này là nơi Minh và Loan thường hẹn hò. Tan trường, Minh chở Loan tới đây, Loan ưa ca bài hát :" qua ngõ nhà em anh nghiêng vành nón lá, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng..." Minh thường hay chọc cô, con gái ngày nay mà còn thích cải lương..
Còn bây giờ tất cả chỉ là quá khứ. Bông hoa bằng lăng vẫn tím một màu chung thủy.. còn tình yêu của Minh như cánh hoa phai màu tàn úa rơi rụng đầy quanh gốc cây...
Rồi ngày sinh nhật Minh cũng đến. Mười hai giờ kém năm, trời ngả một màu đen tối của một đêm không yên lành. Đứng giữa đám bạn bè ồn ào náo nhiệt, mà Minh cứ ngỡ mình chỉ có một mình. Một cảm giác lo lắng chợt xuất hiện trong Minh, nó dần dần lớn lên, lớn lên...Minh như nghẹn thở vì có một cái gì đó chặn ngang họng mình. Đồng hồ thong thả gõ mười hai tiếng. Đám bạn vây lấy Minh :'' Minh ơi, thổi đèn đi chứ !" Minh vẩn cứ đứng thừ người ra. Tâm ngồi kế bên, khều nó một cái :" Mày làm sao vậy hả ?". Minh lắc đầu, nhìn ra ngoài trời. Bầu trời hôm nay có cái gì đó như ngưng đọng lại, u ám, nực nồng. Đèn điện bỗng tắt phụt, cả căn phòng tối đen lại. Tiếng ồn ào nổi lên, nhưng Minh chẳng để ý gì cả. Một cảm giác lành lạnh bỗng dâng lên trong người Minh, bất giác nó nhìn sang bên cạnh : cạnh nó bây giờ không phải là Tâm, mà là một...cô gái. Trong bóng tối lờ mờ, Minh nhận ra được cái áo dài trắng và cái tướng thon thả của Loan. Nó giật mình, lắp bắp :" L...oan hả, em vô hồi nào vậy ? Sao không báo cho anh ra đón ?" .Giọng Loan nghe bùi ngùi :" Em tới dự sinh nhật anh đây... em thổi nến dùm anh nghe...." Loan cúi xuống gần cái bánh kem. Trong ánh nến leo lét ,Minh thấy trên cổ Loan có cái gì đó như một sợi dây. Minh định hỏi thì một luồng gió lạnh chợt ùa qua, những ngọn nến tắt hết một lượt, cái bóng tối bao trùm. Minh thì thào :'' Loan...Loan.." Ánh điện bổng sáng lại, Tâm nắm lấy Minh :" Hả ? Mày mới kêu ai đó ?" " Nhỏ Loan". " Điên ! Loan đâu mà giờ này tới ? Nửa đêm rồi mà !" Tiếng Tâm hơi lớn làm cả nhóm bạn rùng mình, im bặt. Cái cảm giác sờ sợ lan ra dần dần trong cả đám. Ừ, Loan đâu nhỉ? Chẳng ai thấy con nhỏ. Mà sao Minh không mời Loan, hai đứa thân thích như vậy mà...Bỗng Minh vọt ra đường. Tâm vội chạy theo :" Ê ,đi đâu giờ này hả, đang sinh nhật mà !" Minh không trả lời, vội vã dắt xe ra cổng, nổ máy. Tâm chỉ kịp trèo lên yên sau, Minh đã phóng đi làm nó loạng choạng suýt té.'' Một tiếng sét chợt nổ xé toang bầu trời ,rồi cơn mưa trút xuống ào ạt như muốn cản ngăn bước chân của Minh . Minh phóng xe đi như một người mất trí. Nó nhớ lại những lần chơi đùa cùng Loan, hai đứa vui vẻ biết bao nhiêu. Có lần, sợi dây nịt của Minh bị rách, Loan đã tinh nghịch lấy sợi dây quay túi xách của mình, luồn vào thay dây nịt cho Minh. Thấy Minh khó chịu, con nhỏ cười :" Thì cứ coi như sợi dây này em giữ anh bên cạnh suốt đời, được không ?" Minh nghe nói mà rùng mình, nhưng sau đó nó cũng quên đi không để ý. Sợi dây quay từ đó lạc đâu mất
Nhưng mà giờ đây, sợi dây quay ấy lại xuất hiện trên cổ của Loan trong ánh sáng leo lét của những ngọn nến sinh nhật... Lòng Minh chợt quặn lên cơn đau khi nghĩ Loan đã làm điều gì đó xằng bậy....Cái vỗ vai của Tâm bất chợt kéo Minh ra khỏi cơn suy nghĩ :" Loan! Loan kìa !" Minh hết hồn ,nhìn theo tay Tâm chỉ. Phía trước mặt, cách chừng vài chục mét, trong cơn mưa ào ạt, bóng một người con gái mặc áo dài trắng đang lầm lũi bước đi...Ánh đèn xe loang loáng lướt qua Minh thấy rõ trên cổ người con gái có cái gì đó như là một sợi dây...Minh rồ ga mạnh cố chạy tới, nhưng sao chiếc xe cứ như chôn chặt xuống đất. Bóng Loan từ từ chìm mất sau làn mưa xối xả...
Chiếc xe bị tắt máy. Hai đứa lóp ngóp dẫn bộ theo con đường duy nhất trước mặt, đưa vào một khu đất mới quy hoạch. Những mảnh đất chưa xây được đóng khung bằng những bệ gạch thấp, hoang vắng cỏ dại mọc đầy, y như những nấm mồ hoang vô chủ. Minh ngờ ngợ con đường này nó đã đi bao nhiêu lần .Phải rồi, đây chính là con đường dẫn tới cây bằng lăng ngày nào Loan và Minh hẹn hò .Tiếng Tâm chợt thì thào :"Minh ơi.." "Cái gì vậy ?" Tâm run lập cập, không hiểu vì lạnh hay vì sợ :" Mày...mày mở đèn xe lên coi...cái...cái gì ..đằng kia KÌIA !" Minh hốt hoảng mở đèn, rồi sững sờ : trước mặt hai đứa, cách chừng chục mét, cây bằng lăng vẫn đứng im lìm trong mưa. Trên cành cây to nhất, xác một người con gái đang treo lủng lẳng, một người con gái mặt chiếc áo dài trắng học sinh, chiếc cặp vẫn còn nằm ngay ngắn dưới gốc cây. Một cơn gió chợt thổi qua, thân xác đung đưa, như mặc cho sự nức nở thương tiếc của những giọt mưa, người con gái bình thản đi vào cõi chết....Minh sợ hết hồn vía : thì ra lúc nửa đêm, Loan đã ra đi...và linh hồn oan khuất của cô trở về dự sinh nhật nó ! Minh cảm thấy trán đổ mồ hôi lấm tấm, mặc dù trời vẫn mưa rả rích. Tâm bỗng khều Minh :" Về...về thôi Minh. Ở đây ghê quá mày ơi " Minh vẫn đứng một chỗ. Một sự hối hận dâng tràn trong tâm trí Minh .Phải chi Minh không nói lời chia tay phũ phàng, có lẽ Loan đã không đến nỗi quyên sinh như thế này... Rồi bây giờ, đứng trước cái xác không hồn của Loan, Minh lòng dạ nào bỏ đi cho đành ? Suy nghĩ lung lắm, cuối cùng Minh quyết định. Nó bảo Tâm :" Mày đứng rọi đèn xe, cho tao tới ..mở đưa con nhỏ xuống " Tâm lắp bắp :" Ờ ờ, vậy đi.."
Minh chầm chậm bước tới cái xác Loan. Bao nhiêu can đảm dường như bay đi đâu mất hết, Minh run lập cập, đầu gối nó chỉ muốn khuỵu xuống. Thu hết can đảm, Minh nhón người, cắt sợi dây quay túi xách tròng qua cổ Loan. Con dao Tâm đưa nó là loại dao rất sắc, nhưng khi cứa vào sợi dây lại trơn tuột như cắt vào khoảng không. Minh càng hoảng hơn, miệng lắp bắp :" Loan ơi em có linh thiêng về tha thứ cho anh, để anh đưa em xuống.." Dường như Loan nghe thấy lời của Minh, nên "phựt !" một tiếng ,sợi dây đứt lìa, cả người Loan đổ xuống ôm chầm lấy Minh làm cả hai ngã sóng xoài ra đất. Hai cánh tay lạnh cóng của cái xác quàng qua cổ Minh như muốn ghì chặt lại. Minh điếng người, cố ghỡ đôi tay Loan ra, nhưng xác Loan cứ bấu chặt lấy nó .Trong ánh đèn xe mờ lờ qua làn mưa, gương mặt xanh tái của Loan kề sát vào mặt Minh với cái lưỡi thè dài, ướt át như muốn liếm vào khuôn mặt của người yêu. Minh tưởng như Loan đang thì thầm với mình :" Minh ơi ở lại đây với em nhé anh, đừng bỏ em tội nghiệp !" Minh hãi hùng, nó quẫy đạp tứ tung, cố thoát ra khỏi hai cánh tay Loan, nhưng không được. Cùng đường, Minh vung cái dao cầm sẵn trong tay, lia qua người Loan." Xoẹt! " Một cánh tay Loan đứt lìa, lủng lẳng. Minh thoát được ra ngoài, chạy ào về phía Tâm, thở hổn hển.
"Bây giờ sao đây ?" Tâm hỏi run run. Minh nhìn quanh. Đã gần hai giờ đêm. Con đường vắng tanh, như ảm đạm hơn trong cơn mưa dai dẳng. Trong lúc vội vã ra đi, Minh đã quên không đem điện thoại theo . Hơn nữa, hình ảnh cánh tay Loan bị đứt lìa làm Minh hoảng sợ, không dám báo sự việc với công an. " Kéo con nhỏ về thôi ." Tâm lẳng lặng làm theo ý Minh. Có lẽ vì quá sợ hãi nên nó chẵng nói được lời nào. Chưa bao giờ trong cuộc đời, Tâm lại lâm vào cái cảnh ngộ khủng khiếp như thế này.... Hai đứa ì ạch lôi cái xác Loan về.....

Một năm sau...dường như người ta đã quên đi cái chết của Loan, sau khi Minh và Tâm đem Loan về, nói là thấy Loan bị xe đụng ngoài đường. Gia đình Loan vội vã làm đám táng cho cô, vì sắp tới ngày cưới của anh trai Loan, người ta không muốn cái đám tang làm ảnh hưởng không khí vui vẻ của cuộc hôn nhân sắp tới. Thế là Loan đuợc chôn vội vã trong một nghĩa trang tận Tây Ninh, cô im lặng đi xuống cửu tuyền mang theo một niềm u uẩn mà chỉ có Minh và Tâm mới biết....
Một năm, khoảng thời gian đủ để cho Minh quên đi hình bóng người xưa. Hơn nữa, bây giờ bên cạnh Minh đã có Hồng, người bạn gái xinh xắn mà Minh đã quen được trong cái đêm sinh nhật kinh hoàng ấy. Hồng không như Loan, cô vội vã và ồn ào, dễ thương mà nóng nảy, không âm trầm lặng lẽ như Loan. Hồng thích đi đây đi đó, cô cứ bắt Minh chở lòng vòng suốt ngày, khi thì ăn quán phở này, khi thì uống cà phê quán nọ. Ở bên nhau suốt, Minh và Hồng ngày càng gắn bó, như chim liền cánh, như cây liền cành, họ hầu như đi đâu cũng có nhau. Tất nhiên Tâm bị cho " ra rìa", nhưng không vì thế mà Tâm giận. Ngược lại nó rất mừng, vì nó thấy Minh quên được Loan ,sau một thời gian Minh bị khủng hoảng tinh thần rất trầm trọng, tưỡng chừng như phải nhập viện. Tâm thầm cám ơn Hồng, vì nó hiểu nhờ Hồng mà Minh thoát được vũng lầy của sự suy sụp .
Và ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp. Như mọi hôm, Minh học xong, chở Hồng đi ăn. Trời từ từ mát dịu, rất hợp cho những chuyến đi chơi xa. "Hay là mình đi Long thành chơi chịu không ?" Nói rồi không đợi Hồng trả lời , Minh nổ máy hướng về ngã ba Hàng xanh, ra xa lộ. Hồng ngồi phía sau chỉ biết ôm chặt lấy Minh, thời tiết đẹp như thế này, cô còn biết nói gì hơn ? Hai đứa đến Long thành vào rừng cao su, đùa giỡn, ăn uống...đến khi trời sẩm tối. Một vài hạt mưa rơi xuống đầu Hồng. Cô sực nhớ ,bảo Minh :" Trời tối rồi, về thôi anh ạ !" " Ừ, mình về thôi ". Nhưng dù đã tăng ga hết sức, hai người cũng không sao thoát được cơn mưa chiều ào đến thật lớn. Con đường chỉ lưa thưa nhà, Minh lúng túng tấp xe đại vào một cái cây to để trú. Cơn mưa trở nên xối xả, con đường như trắng xoá trong làn mưa. Những chiếc xe tải thấy đường xa lộ vắng vẻ, bác tài tăng tốc độ hết ga, làm nước văng tung toé cả ra hai bên, ướt nhẹp hai nguời đang trú mưa. Đang đùa với Hồng, Minh sực nhớ hôm nay là ngày giỗ đầu của Loan...Một ý nghĩ rùng mình lướt qua tâm trí ,nhưng Minh trấn tỉnh lại ngay." Chắc Tâm đã cúng rồi !" Minh tự trấn an. Một cô gái bán vé số bị ướt mưa, vội chạy vào trú mưa đứng bên cạng Hồng. Cô gái mặc một chiếc áo trắng cũ kỹ, chiếc nón lá tơi tả như che lấp một phần khuôn mặt của cô gái . "Mua dùm em vài tấm vé số đi chị ơi.." Cô gái đưa xấp vé số còn ướt nước mưa cho Hồng. Hồng cảm động ,cô đi lại chỗ Minh cách đó vài bước, đang ngồi lúi húi sửa xe , khều Minh :" Anh ơi, mua dùm chị kia vài tờ vé số đi anh, chỉ bị cụt tay tội nghiệp quá !" Minh lúc này mới ngước nhìn lên .Nó rợn tóc gáy, vì trước mặt nó, cô gái đứng run rẩy trong cơn mưa xối xả chính là Loan ! Loan đứng đó, với cánh tay run run cầm sấp vé số, ống tay áo còn lại lòng thòng che khuất cánh tay bị cụt, cánh tay mà nó đã bị Minh chặt đứt trong cơn kinh hoàng đêm sinh nhật...Loan dần dần bước tới Minh, giọng cô trầm trầm như vọng từ cõi chết :" Anh ơi...mua dùm em tờ vé số, chị của em bị người ta ép tự tử không có tiền chôn cất anh ơi...." Minh mặt cắt không còn hột máu, nó lôi tay Hồng lên xe, rồ máy, phóng ra đường, bất chấp cơn mưa ầm ầm, bất chấp là Hồng có trách nó hay không. Thì ra Loan về đòi nợ Minh ! Vậy mà nó cứ tưởng mọi chuyện đã trôi vào quá khứ, Loan đã mồ yên mả đẹp mà tha thứ cho nó... Suy nghĩ miên man, Minh quên nhìn đường, đến khi Hồng hét lên :" Coi chừng đụng người ta anh ơi !". Một cô gái băng qua đường, ngay trước đầu xe . Minh vội vã thắng gấp, chiếc xe quay 180 độ, Hồng bị hất văng ra giữa đường. Một chiếc xe tải, chạy hết sức trong mưa, không kịp thắng đã trờ tới cán qua người Hồng. Minh hét lên trong cơn tuyệt vọng, nhưng không còn kịp nữa. Chiếc xe lướt qua, một mảnh đầu của Hồng với vài chỏm tóc rách ra, dính vào bánh xe. Máu phụt ra có vòi, làm ướt cả một quãng đường. Minh nhào tới đỡ Hồng lên, nhưng cô đã hấp hối. Hồng chỉ kịp nức nở vài lời với Minh :'' Minh ơi, cứu em ..." rồi cô thiếp đi vào giấc mơ vĩnh hằng...Minh khóc oà.
Nước mắt của Minh như hoà vào những giọt nước mưa nóng hổi rơi trên mặt của Hồng...Minh ngước nhìn sang bên kia đường. Cô gái lúc nãy băng qua đường vẫn đứng đấy, ngoái nhìn lại một cách thờ ơ, một cô gái chỉ còn có một cánh tay...

Đám tang của Hồng sau đó không có Minh đi dự. Vì từ lúc Hồng bị xe cán chết, Minh đã trở nên điên loạn, nó ăn nói lảm nhảm suốt ngày. Hình ảnh Hồng bị mất nửa đầu cứ hiện ra trong tâm trí Minh làm trái tim Minh đau nhói. Nó yêu thương Hồng biết bao nhiêu..nhưng Minh không hiểu rằng nó càng yêu Hồng bao nhiêu thì trước kia Loan cũng yêu nó bấy nhiêu...Bạn bè của Minh dần dần xa lánh nó, chỉ còn Tâm là luôn luôn ở bên cạnh Minh. Ba mẹ Minh đã gởi nó vào một bệnh viện tâm thần để có điều kiện chăm sóc cho Minh tốt hơn. Mà thật vậy, chỉ sau vài tuần, căn bệnh của Minh đã dần dần thuyên giảm. Nó đã nhận thức lại như cũ, nhưng sức khoẻ cũng còn yếu lắm. Tâm là người chăm sóc Minh thường xuyên nhất. Ngày nào cũng vậy, học xong là Tâm chạy vô bệnh viện với Minh, dẫn Minh đi bộ vòng vòng trong khu của bệnh viện, vì bác sĩ bảo rằng làm vậy đầu óc của Minh thoải mái hơn, nó mau phục hồi lại trí nhớ hơn.
Thế là ngày nào Tâm củng đến, dẫn Minh đi vòng quanh những gốc cổ thụ già, những hồ cá với hòn non có nước chảy róc rách êm đềm...Có lần Tâm ngồi đọc một quyển truyện chưởng, say mê quá quên cả Minh. Minh đi lò dò tới một góc vắng, nơi có một cây cổ thụ cao vút, cành lá của nó xoè rộng tới nỗi gần đưa vào tầng ba, nơi phòng Minh đang nằm. Khi Tâm sực nhớ ra, nó vội vã tìm Minh. Thấy Minh, nó mừng hết hồn :" Mày đi đâu lung tung vậy ,lạc chết !" " Đây là đâu vậy hả ?" Minh hỏi ngô nghê. Tâm lẵng lặng kéo bạn ra chỗ khác :" Thì cũng là bệnh viện, không có gì đâu ." Tâm cố dấu Minh. Ở trong bệnh viện gần cã tháng, Tâm nghe những người thân nhân đồn rằng nơi Minh vừa lạc vào gọi là "cửa âm ty ", vì đó là một góc tường vắng vẻ cỏ dại mọc đầy . Cứ vài ngày là y như có người ra đó, nhảy từ trên xuống...Những vết máu văng tứ tung, bám cả trên tường, theo thời gian, đám rong rêu ẩm ướt mọc xanh xanh tạo thành những vết loang lổ đỏ sậm, mang những hình thù kỳ quái... Đến nỗi các hộ lý, bác sĩ đã quá quen chuyện ấy. Xe nhà xác thì cứ chực chờ gần đó, vài đêm khi nghe một tiếng động khá lớn là lục tục ngồi dậy chuẩn bị đi lượm xác...
Thời gian trôi qua...Minh dần dần bình phục. Ngày cuối cùng nó xuất viện, bà con lại thăm khá đông. Minh mệt nhoài vì những câu khuyên lơn, những lời an ủi. Ba má Minh đã làm thủ tục xuất viện cho con, nhưng vì định sửa chữa lại căn phòng cho Minh, nên ông bà đành để con ở tạm lại bệnh viện một đêm, rồi sáng đón Minh về phòng mới luôn cho tiện.
Đêm xuống. Một đêm không mưa, ánh trăng tròn vành vạnh như muốn chia vui với Minh vì nó sắp được trở về với cộng đồng. Minh thao thức không ngủ, còn Tâm thì nằm cạnh Minh, ngủ khì. Gần cả tháng nay phải canh cho Minh, hôm nay Tâm cảm giác như sắp "thoát nạn ", thế là cu cậu lăn ra ngủ bù. Mười hai giờ, rồi một giờ.... Minh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Bỗng nó giật mình mở to mắt : ngay cửa phòng, Loan đang đứng đó, mặc chiếc áo dài trắng thanh khiết, mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng, mái tóc mà Minh đã từng vùi đầu vào đó để tìm một hương thơm nhè nhẹ của mùi hoa nguyệt quế, loài hoa Loan yêu qúi. Minh hơi run , nó lắp bắp :" Loan đó hả ? Em chưa...chết sao ? " Loan cười, tiếng cười trong như thủy tinh va vào nhau :" Anh nói gì vậy, em đến thăm anh đây mà !" Minh có vẻ lúng túng :" Nhưng..anh bây giờ đã có Hồng rồi." Loan không trả lời, cô khẽ vuốt mái tóc dài. Nước mắt như chực rơi ra, giọng cô buồn bã :" Anh nỡ bỏ rơi em sao ?Anh nỡ quên đi những ngày em cùng anh vui đùa dưới bóng cây bằng lăng sao ?" Nghe giọng nói nghẹn ngào của Loan, Minh cảm thấy một niềm đau xót vô hạn. Nó chợt phát hiện ra rằng mình vẫn còn yêu Loan như ngày nào, và hình ảnh của Hồng có lẽ chỉ là một chiếc bóng bên con đường của Minh mà thôi. Loan vẫn tỉ tê :" Thôi thì anh cứ đi theo người ta, còn em đi theo con đường của em..." Nói rồi Loan quay lưng, Minh cố gượng ngồi dậy phóng theo Loan, nó thều thào :" Đừng Loan ơi, đừng làm chuyện dại Loan ơi.." Minh bước thấp bước cao, cố đuổi kịp Loan. Ngoài hành lang vắng tanh, từng cơn gió lạnh chợt rít lên, từng hồi như những tiếng kêu gào của bầy ma qủy. Một con chó không biết từ đâu, tru lên những tiếng tru rợn người. Cái bóng trắng của Loan như bay bay trong gió, nhẹ nhàng lướt đi không một tiếng động, hướng về cái ngõ cụt với những bức tường xanh rêu loang lổ những vết máu khô...
Giật mình thức giấc vì tiếng chó tru, Tâm bừng tỉnh hẳn người khi nhận ra rằng Minh không có ở trong phòng ! Nó nháo nhào băng ra cửa. Trong ánh sáng lờ mờ ,Tâm thấy Minh đang tiến về bức tường ở cuối dãy phòng, nơi mà những bệnh nhân tuyệt vọng thường tìm đến để kết thúc mọi chuyện...Tâm gào lên :" Minh ơi ! Quay lại !" Nhưng Minh có nghe thấy gì đâu. Trước mắt nó , Loan đang bấu vào một nhánh cây to để cột sợi dây thòng lọng bằng cái quai túi xách như ngày nào... Minh gắng hết sức nhào tới, leo lên lan can, cố với tay ra để nắm Loan lại. Mất đà, Minh lao thẳng từ trên tầng ba xuống đất....Tâm thét lên một tiếng kinh hoàng, tiếng thét của nó như hoà vào tiếng gió rít và tiếng thân người của Minh khi chạm đất...
Phía dưới, cách đó vài mét, bà điều dưỡng già đã định vào ngủ. Hôm nay bà thức hơi khuya, có lẽ vì thời tiết thay đổi nhanh quá làm cái tuổi của bà không sao theo kịp cho được, nên bà cảm thấy khó ngủ. Cơn gió lạnh chợt ùa tới làm bà ngáp dài ngáp ngắn, định quay vào làm một giấc, nhưng tiếng người rơi từ trên cao xuống khiến bà tỉnh cả giấc . Bà chép miệng vẻ bực bội :" Lại một người nữa, làm như chỗ này là đường xuống địa ngục không bằng !". Càu nhàu mấy tiếng, rồi bà cũng thong thả nhấc phôn kêu người tới khiêng xác....
Phía trên, bầu trời vẫn sáng trong, tàng cây vẫn xoẻ rộng như chẳng có gì xảy ra...và ở nơi ấy, nơi con đường vắng lặng, cây bằng lăng lại rụng thêm một bông hoa nữa....


Hết

(Sưu tầm)
 
Top