Thơ nếu có "bình" thì sẽ hay hơn.
Nhiều bài đôi khi ta "cảm" mà viết không được.
Đọc lần đầu em tưởng mấy câu thơ trên của tiên sinh là sưu tầm từ thơ Đường (thất lễ quá); hỏi anh Google hóa ra không phải. Em vốn quen gạch đầu dòng nên không dám bình thơ với cả văn của ai; nhưng nhìn từ góc độ "thời tiết" thì tốc độ "biến đổi khí hậu" của tiên sinh hơi bị nhanh, mới chưa đầy một tháng mà đang "kiêu sa, mặn mà" đã vội trở nên "tàn tạ, lệ chứa chan".
Nhìn vào avatar của tiên sinh với đầy đủ máy tính xịn, màu áo phong sương của dân công trường (em đoán thế) tuy rất lãng mạn đã chứa đầy tâm tư hiếm thấy ở tuổi trẻ "Ôm tấm thân tàn lệ chứa chan".
Theo thiển ý của em thì có lẽ do bị gò ép về thể loại bát cú nên tám câu này mới đứng liền nhau, cái kết hơi đột ngột; nên có trường đoạn ở giữa đẩy lên kịch tính, để bốn câu cuối là đoạn kết của bài thơ thì hợp lý hơn chứ đọc thơ thế này dễ bị sốc lắm.
"Ô kìa bóng nguyệt trần truồng tắm,
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe..."
Một cõi Thiên Thai núp trong khuôn.
Ánh nguyệt than buông thoáng chạnh buồn.
Xiêm áo nghiêng nghiêng tiên nữ trút.
Suối mơ run rẩy có Đào Nguyên.
Lưu Nguyễn ngàn thu tình lẳng lặng.
Mơ về chốn cũ nỗi niềm riêng.
Khấp khểnh đường trần ai biết chán?
Ngọc Tuyền muôn nẻo tiếng tơ buông.
Khéo hay chị Nguyệt có cái khuôn,
Trợ giúp nhân gian vợi nỗi buồn.
Ái ố, phàm phu tha hồ trút,
Hỷ nộ, tục tử mặc sức tuôn.
Quân tử đẹp lòng, canh bán dạ,
Tao nhân thoả chí, tuế đại muôn.
Dân hèn, quan quí, muôn đời ngắm,
Khéo khen họ Hàn vẽ cái khuôn!