Có lẽ em sẽ quên...........

hoaivitkute

Moderator
Đã lâu lắm rồi nó mới có thời gian thảnh thơi để suy nghĩ....và người đầu tiên nó nghĩ tới là anh....nó thấy nhớ anh......Dù đã bao lần nó tự nhủ...nó phải quên anh....người ta không thể sống chỉ để hoài niệm mãi quá khứ phải không anh? Vậy mà sao nó đã cố quên và có lúc tưởng rằng đã quên nhưng rồi chợt nhận ra một điều rất thực rằng đó là điều không thể....
Cái tình cảm lạ ấy đến với nó thật bất ngờ và rồi cũng bất ngờ tan....gió đã dường như muốn cuốn anh xa rời nó, mang anh tới vùng đất xa lại _ nơi không có nó.
Như bao ng con gái khi bước vào tình yêu và để mất tình yêu, nó đã bao lần tự hỏi : tình yêu là gì? nếu tình yêu là nỗi nhớ thì nó gọi tên anh trong cả những giấc mơ. Nếu tình yêu là sự thủy chung và chờ đợi thì nó nghĩ rằng trong lòng nó lúc này chỉ có hình bóng một người....tình yêu còn là gì nữa....có chăng là nỗi đau. Nó đâu dám trách anh, có chăng chỉ tự trách tình yêu chưa đủ lớn. Nó ước gì quay lại những ngày đầu tiên ấy để anh hiểu tình cảm của nó. Trái tim anh liệu có chỗ cho nó không khi giữa bể đời này nó chỉ là một giọt nước và con đường anh bước, từng bước, từng bước đang rời xa nó, mãi mãi...nó cho là thế....
Nó lại nhớ những ngày đầu tiên nó và anh....làm sao quay lại....để có thể nó sẽ nói.....nó yêu anh, yêu anh nhiều hơn chính ước mơ của nó....để anh không nghi ngờ tình yêu ấy. Bởi ngày anh đến là một ngày thật khác, anh như anh mặt trời rọi vào góc nhỏ trong trái tim nó, mà nó tưởng như đã ngủ quên. nó giảm bớt sự vô tư của nó, để lặng yên và suy nghĩ....nó suy tư về những điều rất lạ, rất thật nhưng đôi khi cũng rất hoang đường. Nhưng rồi nó lại thấy không đủ vững vàng....nó thấy sợ...một điều gì đó....không gọi rõ được tên. Và nó ước bất cứ khi nào buồn cũng có thể ngả đầu vào vai anh, khi đó nó thấy mình thật nhỏ bé....và với nó....hạnh phúc luôn là những điều giản dị nhất.
.............
......................
................................
Người con trai xuất hiện trước mặt nó khi ấy.....trong trang phục rất đơn giản...thanh mảnh và có đôi mắt biết cười. Nó không quên được cảm giác bối rối khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng và nụ cười rạng rỡ ấy....nụ cười để cả thế giới quanh nó bừng sáng, tâm hồn nó rộng mở và trái tim nó thổn thức. Anh và nó đã nói rất nhiều chuyện và nó thích cái cách nói chuyện rất nhẹ nhàng đó của anh...dù có đôi khi nó cố tình cắu gắt....nhưng anh vẫn nhẹ nhàng lắm lắm.....lại làm trái tim nó yếu đuối........
Quảng thời gian nó cảm thấy hạnh phúc ấy ngắn ngủi quá, nó chưa kịp cảm nhận cái dư vị ngọt ngào mà người ta vẫn thường gọi đó là tình yêu ....thì anh đã rời xa....phải nói sao nhỉ...anh vẫn đó thôi...gần nó...rất gần nó....,nhưng anh im lặng một cách lạ kỳ, khiến nó bối rối....khiến nó hoảng loạn.....nó tìm anh trong những dòng tin nhắn nhưng dường như có một bưc tường vô hình nào đó đã ngăn anh lại....Nó thấy buồn và trống trải....không còn người tâm sự, không còn người lắng nghe nó nói....và không còn bờ vai ấm áp để nó nghả đầu vào nữa....nó mởi điện thoại mỗi ngày...chỉ để chờ một tin nhắn....nhưng sao vô vọng quá. Nó không khóc nhưng nó thấy cay khóe mắt. Nó giận anh....nó ước anh đừng bước vào cuộc sống của nó, đừng hiện diện trong tâm trí nó dù chỉ một phút thôi. Và khi anh nói với nó....sẽ mãi vẫn chỉ là bạn bè bình thường....nó thấy trái tim nó se sắt, tái tê như nhưng cành cây khô run rủi ngoài ô cửa mùa đông. Nó đành chôn sâu tình cảm của nó trong lòng.....nó cũng cố coi anh như bạn.....cố kiềm chế mọi cảm xúc trong nó....để được bình yên.....để mỗi khi gặp anh ......nó vẫn cười....nụ cười rất tươi.
 
Top