Hơn cả tình yêu!

Lâm lilac

Magnae!
Anh đã đến, như định mệnh của cuộc sống. Chính vì cái gọi là “định mệnh” ấy, đã siết chặt trái tim Nguyệt Ái bao năm không thay đổi. Dẫu trọn đời này, chỉ có thể yêu thương anh bằng tâm tưởng. Cả hai, không bao giờ được phép thuộc về nhau.

Gặp anh, một ngày cuối tháng 5 năm 2007. Ngay từ đầu, anh đã để lại cho Nguyệt Ái ấn tượng thật đẹp. Điển trai, cao ráo, phong cách nam tính... và đôi mắt anh sáng, toát lên vẻ thông minh, chính trực. Càng tiếp xúc, càng thấy anh là người đáng mến, đáng ngưỡng mộ. Anh công tác trong lực lượng vũ trang - Lực lượng mà Nguyệt Ái từng dự thi viết bài ( năm 2005 ) , và đạt giải cấp Trung Ương.

Anh rất trầm tính, không xô bồ cảm xúc. Thế nên, khiến Nguyệt Ái phải có suy nghĩ: “Người con trai lạnh lùng như thế này, chắc khó mà có cô gái nào đi vào được trái tim của anh”. Thẳng thắn, nên Nguyệt Ái không ngại nhìn trực diện đôi mắt anh và... nhẹ nhàng hỏi:

- Anh… đã từng bao giờ rung động trước cô gái nào chưa !?

Thật điềm đạm, anh đáp:

- Rung động thì anh có nhiều rồi. Nhưng, để yêu thực sự thì chưa.

Trong dạ, Nguyệt Ái ngỡ ngàng trước câu trả lời ấy. Tuy nhiên, lại tin một cách tự nhiên nhất.

Anh chủ động nói thêm:

- Anh bây giờ, chỉ tập trung công việc thôi. Vì anh là người có tham vọng.

...

Theo thời gian, hai anh em phát triển tình cảm, đối xử với nhau đặc biệt. Anh nghiêm túc, ít khi biết đùa, nhưng... Nguyệt Ái đã kéo anh khỏi sự lặng lẽ ấy.

Với anh, Nguyệt Ái tai quái ! Lần nào làm cái gì cho anh, cũng khiến anh… chật vật khám phá. Có lần, Nguyệt Ái đan khăn tặng anh, kèm theo một lọ thủy tinh đựng ngôi sao và nói:

- Những ngôi sao của em không thường đâu. Chúng có linh hồn cả đấy !

Ngờ đâu… anh đã tinh tế nhận ra ngụ ý ấy. Từ đó, thỉnh thoảng anh lại mở một bông để xem điều Nguyệt Ái viết bên trong ( không mở hết một lúc ).

Nguyệt Ái đùa:

- Những ngôi sao của em, anh lấy mất… phần hồn. Vậy… còn “phần xác”, anh xử lý thế nào !?

Anh đáp:

- Thì anh gấp lại. Mỗi lần đọc xong, anh lại gấp theo nếp cũ của em.

Có thật không !? Trời biết, đất biết, anh biết, Nguyệt Ái… đâu biết ! Nhưng, vẫn thấy vui.

Có lần, tặng thẻ nhớ cho anh. Mất… gần một năm để xây dựng “linh hồn” cho chiếc thẻ ấy. Ngoài những ca khúc, hình ảnh tải từ máy tính, Nguyệt Ái còn… hát, đọc thơ tự sáng tác… lưu trong đó. Hơn thế, còn tạo rất nhiều hình, kỳ công, phong phú, nên càng chất chứa ý nghĩa. Dù, chỉ là xếp những nội dung đặc trưng riêng anh, hướng về anh.

Còn những nội dung "bí mật" khác ( không có hỗ trợ đọc ). Ai dè... khoảng một tháng sau, bị lộ. Có lúc, anh đùa: “Anh là thợ “siêu mở khóa”.

Bao nhiêu mục phần, nhồi nhét hết trong thẻ nhớ, khổ nỗi… máy của anh không tương thích với thẻ mà Nguyệt Ái gửi.

Cũng may, anh đã khắc phục được. Buồn cười nhất là… chất giọng của Nguyệt Ái, thường bị người thân bảo: “Giọng Thỏ Ngọc, Ong Vàng ( Mc chương trình thiếu nhi ). Dám đọc thơ tình, chắc sẽ… ru anh ngủ”.

Vậy mà khi đến tai anh, lại thành:

- Giọng em đọc truyền cảm lắm Nhóc ạ !

Anh còn nói:

- Vì anh thích nhạc vàng, nên em đã học hát nhạc vàng phải không !? Em đúng là Nhóc !

“Học hát” !? Vậy, chắc nghe nghiệp dư ghê gớm ! Nguyệt Ái nghĩ thế.

Nhưng, anh động viên:

- Quan trọng là anh thường xuyên được nghe em hát. Còn là những bài dành riêng cho anh. Anh thấy vui và hạnh phúc nữa !

Thật tình, Nguyệt Ái nghe giọng ghi âm của mình còn thấy… buồn ngủ. Nhưng vẫn rất vui ! Vì Nguyệt Ái tin là anh không chê.

Thỉnh thoảng, Nguyệt Ái lại làm những thứ “ngớ ngẩn” để cổ vũ tinh thần anh: Gửi tin giảm stress cho anh, mỗi khi công việc làm anh căng thẳng. Viết thư cho anh, hơn 30 trang, với rất nhiều nội dung, thể loại. Làm đĩa VCD, viết sách 160 trang để tặng… Cố gắng tìm hiểu cả về công tác của anh, chia sẻ cùng anh... ! Khi Nguyệt Ái có ý “tự quê”, anh nói:

- Không ngớ ngẩn chút nào, mà rất đáng yêu là đằng khác Nhóc ạ. Những gì anh nói, vẫn chưa nói hết được lòng quý trọng của anh dành cho em đâu.

Nguyệt Ái biết, cũng tin anh thực lòng đón nhận những gì Nguyệt Ái gửi đến.

- Dù có đi hết cuộc đời… Anh cũng không tìm được người thứ hai như Nhóc của anh. Em tuyệt vời lắm Nhóc ạ !

Anh luôn bao dung cho Nguyệt Ái, tuy có nhiều lúc Nguyệt Ái khiến anh phải buồn lòng. Thậm chí là khó chịu. Anh chưa một lần nặng giọng thái quá, trong suốt 4 năm tiếp xúc. Một người vốn thâm trầm, ít biểu lộ cảm xúc... mà có những lúc vì Nguyệt Ái, anh vẫn “ngốc nghếch” ( có khi chỉ là cố ý. Đơn giản, anh biết Nguyệt Ái sẽ vui khi anh như vậy ).

Có lần, Nguyệt Ái làm anh căng thẳng. Khi Nguyệt Ái tỏ ra hối lỗi, anh nói:

- Anh biết Nhóc không cố ý làm anh như thế mà !

- Vậy… nếu là em cố ý, chắc T.L sẽ điên lên và đuổi em khỏi “bộ nhớ tinh thần” của anh, đúng không !?

Anh lại hỏi:

- Thế Nhóc có muốn mình bị rơi vào hoàn cảnh như vậy không !?

- Em không muốn bị “rơi”. Vì bị “rơi” như thế thì đau lắm anh ạ ! Nếu có khi nào xảy ra điều đó… anh hãy “đuổi” em nhè nhẹ thôi. Anh nhé !

Anh thật hiền, nói:

- Nhóc này… ! Anh không đuổi đâu.

Nguyệt Ái được thể, hỏi cố:

- Thật không !? Không đuổi Nhóc thật chứ !? Cho dù… Nhóc không còn được như Nhóc của ngày xưa… !?

Anh khẳng định:

- Không ! Không ! Không mà !

- Anh à ! - Nguyệt Ái gọi.

Anh chỉ khẽ:

- Ừ !

Nguyệt Ái lại gọi:

- Anh ơi !

Anh nhẹ đáp:

- Anh đây !

Nguyệt Ái vẫn gọi:

- Anh… !!!

Lần này thì anh hỏi:

- Sao em !?

Nguyệt Ái không giấu được cảm xúc, nói:

- Nhớ anh ! Muốn gọi mãi… !

Có lẽ… Nguyệt Ái tai quái. Nên, anh cũng chỉ biết gọi:

- Nhóc ! - Và anh nói: - Anh luôn ở bên em đây thôi.

Một người anh như thế, có đáng để Nguyệt Ái yêu thương và mang lại ấm áp như một cách thể hiện sự biết ơn anh !?

Tuy nhiên, hoàn cảnh khắc nghiệt. Quá nhiều uẩn khúc, khiến cả hai nhiều lần tổn thương khi đối diện nhau.

Có hôm, Nguyệt Ái nửa đùa, nửa thực:

- Nhóc và T.L gặp nhau, có lẽ là… ác duyên !

Anh hỏi:

- Thật không !? Nếu như thế thì sợ quá Nhóc nhỉ !?

- Nếu anh sợ thì… 1, 2, 3 ! Chạy xa Nhóc ra thì “ác duyên” sẽ được hóa giải, biến thành “bình thường” duyên !

Anh bắt bí:

- Trong hoàn cảnh đó, Nhóc có chạy không !?

Nguyệt Ái chống chế:

- Chỉ cần anh chạy, thì dù Nhóc có đứng im, khoảng cách cũng vẫn xa mà !

- Anh hỏi “Nhóc có chạy không” mà !? Nếu em chạy, anh cũng sẽ chạy.

Nguyệt Ái chưa trả lời. Anh đã nói:

- Nhưng anh sẽ chạy về phía em !

Nguyệt Ái giấu lòng, giấu những giọt nước mắt lặng lẽ của người con gái, đáp:

- Chạy mệt lắm, Nhóc đi bộ thôi !

- Thì anh sẽ đi về phía em, dắt em đi trên mọi nẻo đường !

Nói chuyện với nhau, thì vẽ ra viễn cảnh như vậy. Nhưng, Nguyệt Ái và anh... Không bao giờ có thể tiến đến tình yêu...

Anh coi Nguyệt Ái là tri kỷ. Khi Nguyệt Ái cố khép niềm riêng, để giao lưu với anh như người em bình thường, anh nói:

- Không cho phép em quá lý trí nữa. Tìm được tình cảm đẹp như chúng ta có trong thời buổi này, khó lắm !

Nhưng... Biết làm sao !? Thực tế phũ phàng khiến Nguyệt Ái và anh cũng phải có giới hạn... không vượt quá tình Anh Em.

Đã 4 năm... Anh vẫn bao dung, vẫn yêu thương... Và, vẫn vì nhau mà rơi nước mắt. Một câu anh nói, cũng đủ làm Nguyệt Ái vừa hạnh phúc, vừa... đau đến tê tái:

- Anh thương em ! Anh cần em. Rất cần ! Anh thương em hơn một người em gái.

- Nếu có kiếp sau... Anh sẽ đón nhận tình cảm của em chứ !?

- Kiếp sau, anh sẽ đi tìm em ! Tìm bằng được em. Không để Nhóc của anh phải chịu tổn thương nữa.

- Em... đau nhiều lắm !

- Em đau như thể anh đau ! Anh thương em không thể nói thành lời ! - Anh đã nói thật lòng mình.

Muốn thốt lên biết bao... điều mà bao năm qua, Nguyệt Ái che giấu. Nhưng, lý trí vẫn thắng. Nguyệt Ái lại lặng lẽ... làm một người Em Gái.

Nhưng không tránh khỏi nhiều lần, Nguyệt Ái nói những điều thật ngớ ngẩn:

- Ai mua Trăng... tôi bán Trăng cho !

- Bán cho anh nào !

- Trăng của em là vô giá đấy ! Bạc Vàng Châu Báu cũng không đủ để mua đuợc đâu. Chỉ có một thứ... T.L trả được thì em bán Trăng cho !

- Thứ gì vậy Nhóc yêu của anh !? Ơ... Hình như anh đã trả rồi thì phải !?

- Trái tim ạ ! Anh có trả không !??

- Trả hết... Trả hết cho người. Trả luôn mắt môi, nụ cười...

- Kiếp này, em bán Trăng cho anh. Mắt, Môi, Nụ Cười... Tất cả... Tất cả... Kiếp sau sẽ là của em ! Kiếp sau, em tính nợ đấy. T.L nhé ! Khi ấy, anh mang trả cho em !

- Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ trả và bù đắp cho em. Nhóc ạ !

...

Cứ thế... tình cảm vẫn siết lấy...

Vừa qua, Nguyệt Ái được giải thưởng cuộc thi Báo Chí... Anh cũng thu xếp bộn bề của Công An, lặn lội đường xa… để đến chia vui. Anh trao Nguyệt Ái đóa hoa thật đẹp trên sân khấu. Tan buổi lễ, anh dẫn cả nhà Nguyệt Ái đi ăn. Nguyệt Ái không ăn gì, ngồi đối diện… và nhìn anh. Anh kề sát vai bố Nguyệt Ái, nói:

- Khi nào cháu lên, chú cháu mình làm bữa Ốc, chú nhé ! - Rồi, Anh cười thật hiền khi gặp ánh mắt Nguyệt Ái.

Lúc ăn xong, anh ngồi thật gần. Bàn tay Nguyệt Ái nhỏ, nằm gọn trong tay anh...

Gương mặt anh, vẫn đẹp như hồi Nguyệt Ái gặp năm 2007, nhưng trưởng thành hơn. Đặc biệt... lộ vết sẹo do tai nạn nghề nghiệp ( bị Phạm Nhân dùng dao lam rạch vào hơn một năm trước ). Dù... thương anh nhiều lắm, nhưng Nguyệt Ái cười, nói:

- Hết đẹp trai như xưa rồi !

- Ừ, hết đẹp trai. Nhưng có vết sẹo này, lại thành ra có duyên. - Anh giữ chặt hơn bàn tay của Nguyệt Ái.

- Anh... đau nhiều lắm phải không ?

- Qua rồi Nhóc ạ ! Bây giờ, anh không đau nữa.

Ngày bị tai nạn đó, anh không hề nói với Nguyệt Ái. Một năm sau, mới vô tình để lộ.

- Em buồn lắm ! Anh đã giấu...

- Anh sợ Nhóc lo cho anh ! Anh hiểu tính Nhóc luôn nghĩ cho anh mà.

- Ghét anh lắm !

Anh chỉ cười, gọi:

- Nhóc !

Nguyệt Ái bên anh, trái tim không đập mạnh, thật bình yên, và ấm áp. Cảm nhận được anh thân thương xiết bao. 4 năm qua, anh đã vì Nguyệt Ái mà khổ tâm thật nhiều. Hiểu tình cảm dành cho nhau, mà không thể nói.

Thoáng chạnh lòng, Nguyệt Ái hỏi:

- Anh có thất vọng về em không !?

Anh đáp:

- Anh tự hào về em !

Nụ hôn bất ngờ của anh lên trán Nguyệt Ái... Không kịp để Nguyệt Ái cảm nhận... Anh đã gần đến thế !

Ngày hôm đó, với bao kỷ niệm, bao cảm xúc... không diễn đạt được bằng lời... !

Giây phút sắp chia tay nhau, mỗi người một ngả. Nguyệt Ái cúi lặng, giấu giọt nước trên khóe mắt, không nói gì. Anh đã nhắn tin, dù vẫn đang ngồi cạnh nhau, giữ tay nhau ( Ngày đầu gặp anh, Nguyệt Ái cũng đã chủ động nhắn tin cho anh như thế. Anh vẫn nhớ cách truyền đạt ấy và áp dụng lại ) Dòng tin của anh, như siết chặt tâm can Nguyệt Ái thương anh nhiều hơn nữa:

- Nhóc yêu ! Anh muốn gọi em mãi. Anh luôn ở bên em. Mãi mãi bên em... !

“Anh ơi... ! Em cũng thế. Em cũng muốn bên anh. Muốn bên anh. Bên anh... không bao giờ thay đổi !” Muốn thốt lên như thế, mà lý trí của Nguyệt Ái vẫn đủ để giữ những yêu thương trong tim. Nguyệt Ái nhắn lại... Không giống điều Nguyệt Ái khao khát nói...!

Khi ô tô riêng của anh rể Nguyệt Ái ( đưa Nguyệt Ái cùng gia đình đi nhận giải ) lăn bánh trở về, qua tấm kính... Nguyệt Ái vẫn mỉm cười nhìn anh. Và... Anh thì... nghẹn cảm xúc, nhìn theo...

Bố Nguyệt Ái đã thấy, nói với anh rể đang lái xe:

- Tội nghiệp thằng bé ! Nó khóc. Lặn lội lên với em, giờ lại lủi thủi về một mình... !

Xe chạy mỗi lúc một xa, bóng anh mỗi lúc một khuất... Cho đến lúc ấy, Nguyệt Ái mới không kìm được nước mắt. Mọi thứ trở lên nhòa nhạt. Nguyệt Ái nhớ anh... Thực sự nhớ anh, lấy điện thoại, soạn tin:

- Cảm ơn anh đã hiện diện trong cuộc sống của em ! Em hạnh phúc vì được gặp anh ! Em... yêu thương anh... vô cùng...

Dòng tin anh nhắn lại:

- Anh cũng hạnh phúc và tự hào về em ! Anh cũng yêu thương em. Yêu nhiều... nhiều lắm ! Nhóc yêu của anh !

...

Nguyệt Ái thương anh… không kể sao cho xiết. Anh tuyệt vời ! Trái tim Nguyệt Ái, đã bứt phá rào ngăn của lý trí… để nghĩ về anh, quan tâm anh. Dù biết… suốt cuộc đời, không thể đến bên anh… như một người con gái. Nhưng Nguyệt Ái biết ơn, hạnh phúc… mỗi khi nghe anh gọi: “Nhóc của anh ơi ! Xin gọi mãi ngàn lần như thế !”.

Nhờ sự hiện diện của anh, Nguyệt Ái đã hiểu… những điều vô giá ! Có một thứ cảm xúc... Hơn Cả Tình Yêu... ! Kiếp sau... Xin đừng để Nguyệt Ái là “em họ đời thứ 4 và còn là... kẻ đến sau trong tình yêu...” với anh ! Kiếp sau... Xin được gặp lại anh... ! Kiếp này... Xin được mạnh mẽ lý trí để mãi là em gái của anh... !
 
Top