Gửi Anh, người sẽ, đã và đang yêu em.

hong ha

New member
Gửi Anh, người sẽ, đã và đang yêu em.


Anh, trước khi anh có quyết định tiếp tục yêu em, và làm em yêu anh, em có vài điều muốn nói.

Em không giống những đứa con gái khác. Ở cái tuổi của em, lẽ ra chỉ ăn và ngủ, sống như 1 con ỉn như bao con ỉn cùng trang lứa khác xung quanh, em lại sống theo 1 cách khác, kì lạ và lập dị.

Sống mười mấy năm, nhưng quá nhiều chuyện đã xảy ra, đến nỗi em cảm giác mình đã hơn nghìn tuổi. Ngày bé, khi bạn bè được bố mẹ cho vài đồng, tụi nó nghĩ sẽ mua loại kẹo nào, còn em, em nghĩ hết tiền sẽ làm gì để có thêm. Lớn một chút, khi chúng nó ngồi mơ tưởng ngôi nhà hạnh phúc cho tình yêu vĩnh cữu, em chuẩn bị tâm lý đón chờ tiếng chia tay. Giờ đây, khi các cô gái đau khổ nhận ra đàn ông chỉ yêu sắc đẹp, em đã nhìn thấy từ lâu, họ còn cần cả thể xác.

Anh, em sinh ra đã là như thế.

Em có 1 khuôn mặt, 1 cơ thể, nhưng em sống 2 cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau.
Đối với bạn bè, đối với người ngoài, em là cô tiểu thư sống sung sướng trong tòa lâu đài vua cha xây dựng. Không phải lo toan, không lo thiếu đói. Đã thế, họ nhận xét em không chỉ là 1 cái vỏ xinh đẹp, em có đầy đủ những thứ tài lẻ khác mà thời đại hiện nay tôn trọng. Vì thế, hạnh phúc của em – đối với họ - luôn nằm trong tầm tay.

Em mỉm cười. Đó chỉ là điều họ nghĩ.

Em đã không còn là cô bé anh gặp 4 năm về trước. Em đã không còn nhìn thế giới quanh em bằng lăng kính màu hồng, không còn cho rằng có tình yêu là có tất cả, không còn tin tưởng rằng trên thế gian này sẽ có 1 người đàn ông luôn yêu thương, chờ đợi mình, nhất là anh. Vì em biết, đó chỉ là những ham muốn, những mơ mộng của tuổi trẻ, vĩnh viễn không bao giờ có thật. Những thứ em tưởng tượng anh mang đến cho em sẽ mãi đi vào truyện cổ tích, nơi hoàng tử và công chúa được sống hạnh phúc đến tận trăm năm sau.

Nhưng anh ơi, em đã tỉnh giấc, sau một giấc ngủ dài. Chợt nhận ra còn quá nhiều thứ để làm, em không còn đủ sức để mơ, để ước, để với tới những gì mình không thể - và cũng không còn mặn mà với những điều hão huyền đó nữa rồi.
Em đã quá quen với những lời hứa hẹn sáo rỗng, dù cái nhìn có chân thật đến đâu, em cũng đủ nhận ra, lời nói mãi chỉ là lời nói.
Em đã quá quen cảm giác mình là 1 con búp bê cũ bị đánh mất thật lâu, sau khi chủ nhân tìm lại được, trên tay đã mang theo 1 con búp bê mới.
Cuộc đời của em, em chưa sống trọn vẹn. Em nhận ra mình đã cho đi quá nhiều. Em đã từng sống vì người khác nhiều đến nỗi em quên đi cả chuyện yêu bản thân. Yêu bản thân – một chuyện quá đơn giản mà đứng trước gương, em vẫn không thể làm được.

Có lẽ em đã không còn là em nữa rồi.

Em đã rất yêu anh ấy, trao cho anh ấy tất cả những gì mình có thể, không giữ lại 1 chút gì. Và anh ấy trả lại em những mảnh vỡ, của tim em, lặng lẽ bước đi, không để lại 1 lý do vì sao đã đập nát nó.
Trước đây em cũng đã từng làm vậy với nhiều người đàn ông, và cũng 1 ít lần cảm nhận được nỗi đau đó. Nhưng lần này, có lẽ, sẽ không bao giờ em cảm thấy mùi vị nào đắng và chát hơn.

Thiết nghĩ, sống phải yêu bản thân mình trước, anh ạ.

Anh lớn hơn em nhiều tuổi. Chẳng biết có phải vì cuộc sống quá đầy đủ của anh khiến anh vô tư như 1 đứa trẻ, hay là do em đã quá cằn cỗi, già nua rồi. Em chỉ cảm thấy mình mệt mỏi, em ước nhịp sống chậm lại 1 chút, để em có thể dừng lại, hít thở trong giây lát. Để em cảm thấy chút bình yên, không vồ vập, không ồn ào những bon chen. Giờ phút này, em cảm thấy mình sắp buông xuôi tất cả. Em không hứa em sẽ yêu anh, em sợ mình không thể, dù là bất kì ai, có lẽ em đã chai sạn.

Anh và em, chúng ta giống nhau ở nhiều phương diện. Cuộc sống không mấy vui vẻ, nhưng ít ra trong quá khứ anh kiếm tìm, sẽ nhìn lại được một chút hạnh phúc. Còn em thì không.

Ngày anh còn yêu chị, anh vẫn muốn có thêm em. Có lẽ bản chất đàn ông là tham lam. Và bản chất đàn bà là chịu đựng. Nhưng, anh đã từng được cảm thấy hạnh phúc, thấy bình yên, thấy muốn ở bên 1 con người hết đời này. Anh may mắn hơn em.

Còn em, cả mối tình đầu là anh, và cả lần đầu tiên là ai em còn không nhớ tên, đều thật tệ hại. Bẵng đi một thời gian em sống qua ngày với những mối tình chắp vá chả biết thương hại hay cảm thông, anh quay lại, nhưng em sợ mình đã đóng băng. Tại sao lại nỡ bỏ mặc em một thời gian lâu đến vậy?
Bông hoa tình yêu không nở được nữa, sợ rằng nở rồi, gió lại làm cánh hoa lả tả bay đi, vĩnh viễn không bao giờ nhặt lên hết được.

Anh đã từng nhìn thấy hạnh phúc. Còn em, đến khi bắt đầu hiểu ra hạnh phúc là gì, thì nó đã tan biến vào không gian tự lúc nào. Anh có biết cảm giác bị đục một lỗ to tướng trong tâm hồn, gió luồn qua thấy sao mà lạnh lẽo? Mà không thể tìm 1 cái gì đó nhét đại vào? Mà không còn biết làm gì khác ngoài đau đớn?

Đó là bức tường giữa em với anh, rất mỏng, nhưng không thể phá vỡ. Anh xa em quá, nhưng lại thật gần, cơ hồ đưa tay ra là có thể với tới, nhưng không bao giờ chạm được.
Chỉ bởi vì, anh sống trong thế giới của anh, một cuộc sống như của bao người khác. Còn em mãi sống trong thế giới của em, ở đó, chỉ có em 1 mình.

Chợt thấy cuộc đời sao bất công. Đôi khi em chỉ ước mình được sinh ra 1 cách bình thường, sống 1 cách bình thường. Nhìn con bạn thân ngây thơ chưa biết nắm tay là gì, nó hỏi tại sao em phải đau khổ như thế. Cười, người mà cái gì cũng không biết thì thật là hạnh phúc.

Anh ấy đi mang theo cả trái tim em rồi. Em thật không biết mình còn lại những gì để cho anh. Em không thể ngăn cấm anh yêu em, có lẽ mình cũng nên đến với nhau vậy. Chỉ sợ rằng anh lại như em ngày trước, cố công cố sức vun đắp cho mối tình mình lầm tưởng là vĩnh cữu, hậu quả là nó vỡ đi rồi, vẫn còn ngẩn ngơ đau khổ nghĩ rằng tất cả chỉ là 1 cơn ác mộng.

Em chỉ muốn anh biết 1 điều mà đáng lẽ ra em phải nhận ra từ sớm hơn:
Sống, hãy yêu bản thân mình trước, đừng đem tất cả đi cho mà hãy giữ lại.



Chợt nhớ lại câu hát trong 1 bài em không thể nhớ tên: “Tình yêu của chúng mình, dù đẹp đến mấy, vẫn chỉ là câu hát lạc lõng trong một đoạn phim” ..
 
Top