fri360
™ Hạnh Phúc Ảo ™
Những bài thơ bạn yêu thích
^^TỘI NGHIỆP
Em có bao giờ thắc mắc đâu
Chuyện người ta mà cũng theo đau
Em ơi tội nghiệp dùm anh tí
Một tí mà thôi cũng đủ sầu
Em dối lòng sao nỡ dối anh
Dối rồi em lại chối loanh quanh
Mắt môi sờ sững nhìn say đắm
Muốn nói nhưng e mộng chẳng thành
Em chối lòng đau có biết không
Khi ngày mai nắng chẳng hừng đông
Tim nhau chỉ thấy mầu sương khói
Sương ở đâu giăng khắp cõi lòng
Dế Mèn
Apr-07-09
MỘT THUỞ XA VỜI
Tháng 7 còn xa...Nếu có mưa
Đường về phố vắng chẳng Anh đưa
Dẫu mưa có ướt chiều thêm lạnh
Em ước:Hồn nhau chẳng vướng sầu...
Ấm mãi tim hồng chiều qua phố
Lời thương xa lắm...Dẫu trên mây
Mình níu mây về gom thương nhớ
Để phố ngày mưa chẳng nhuốm sầu...
Em ráp tim Anh...Như xa lắm...
Một thời bên Mẹ trái tim thơ
Chẳng vương chút bụi hồng qua mắt
Chẳng ngẩn ngơ hồn theo áo bay...
Liệu tim Anh có về thương tiếc
Một thuở xa vời chưa có nhau ?!
EM BĂC KỲ ƠI
Em là cô Bắc kỳ nho nhỏ ***
Nhưng chắc là môi không đỏ son
Hai bím tóc dài ai hớt mất
Làm tim em cũng thấy hơi sờn
Cô Bắc kỳ em Bắc kỳ ơi
Vì sao em giải phẩu tim tôi
Tim tôi hai mảnh thành ra bốn
Mà chẳng làm sao ráp lại rồi
Em ráp dùm đi ráp dùm mau
Đường xa tháng bảy có mưa ngâu
Lỡ khi nước ướt hồn nhau ướt
Ai sấy dùm khô chút muộn sầu
Dế Mèn
Apr-04-2009
LỐI VỀ TIM NHAU
Em nghe mách bảo tim mình
Quẩn quanh dắt một chữ Tình về tim
Ngày mơ bóng nắng bên hiên
Đêm mơ một ánh Trăng hiền qua sân
Cho tim một chuỗi phân vân
Cho thơ một giải mênh mông dịu dàng
Theo Anh từng bước Lang Thang
Vớt hoài từng giải Trăng vàng miên man
Để chiêm bao thật dịu dàng
Vần thơ thương chẳng " sói mòn tim Anh"***
Tình về ngan ngát mầu xanh
Như thơ từng chuỗi long lanh tim mình
Trách Anh cứ mãi lặng thinh
Nhưng ... Khi anh ngỏ...Giật mình... Hoang mang...
Câu yêu Em có vội vàng
Như mây bên gió ...Như trăng trên trời
Trăng một đời lặng lẽ trôi
Liệu tình Anh có muôn đời bên Em
Lối về tim mãi êm đềm
Hay xôn xao sóng lênh đênh chuỗi sầu ?!!
Loài Hoa Cuối Hạ
LÀM SAO GOM LẠI TRIỆU LỜI THƯƠNG
Em không trả nữa dòng sông cũ
Cho nước đôi bờ không cách ngăn
Chẳng trả mây về cho gió khóc
Trả đêm cho nắng ngẩn ngơ sầu
Trả thơ vướng lại trên cây nhớ
Để nắng ngàn sau cứ ngẩn ngơ
Phút giận trôi qua...Tim bối rối
Bảo quên sao vẫn nhớ vô bờ
Vẫn thương câu nói về bên mộng
Vẫn tiếc vần thơ ngan ngát say
Vẫn sợ chân về qua lối cũ
Chợt buồn...Mắt lệ bỗng rưng rưng
Bâng khuâng chút nắng bên hiên đợi
Chẳng nỡ trả về bên phố xưa
Nắng theo chân bước về qua phố
Lóng lánh tên nhau theo nắng hoa
Giữ lại tim nhau ngàn sau nữa
Thơ về khóa kỹ chẳng cho bay
Sợ lạc theo chiều nay lắm gió
Làm sao gom lại triệu lời thương ?!!
Loài Hoa Cuối Hạ
EM TRẢ
Em trả sông về cho nước trôi
Trả mây cho gió khóc bên trời
Trả đêm cho nắng sầu sau núi
Còn lại buồn nhau trả cút côi
Em trả bao giờ hết nhớ nhung
Bao nhiêu ngăn cách mới tao phùng
Em ơi cho dẫu nghìn sao sáng
Đâu sáng bằng trăng dẫu một vầng
Em trả thơ về với tiếng thơ
Cho chơi vơi sóng vỗ xa bờ
Cácxh ngăn ngàn dặm chia sầu nhớ
Sao nỡ chia đời thêm xác xơ
Dế Mèn
BƯỚM LƯỢN VÔ TÌNH KHUẤT MÁI HIÊN
Mây là anh trăng cũng là anh
Vần thơ anh viết cũng loanh quanh
Để em ngơ ngác rồi ngơ ngác
Hồn mộng bên trời xanh rất xanh
Em là hoa hay thích là gươm
Là hoa anh hái ép hương thơm
Ép trong tim nhỏ còn ngơ ngác
Thoang thoảng mùi em rất lịm hồn
Không là gươm em thích như tiên
Làm cho thơ viết cứ nghiêng nghiêng
Là mong hoa nở mong chờ bướm
Bướm lượn vô tình khuất mái hiên
LÀM THƠ
em làm thơ anh cũng làm thơ
làm cho hai đứa cứ ngu ngơ
em ngo ngác hay anh ngơ ngác
mà cả trời xuân cũng lặng tờ
em đầu đông anh ở đầu tây
miền xa hai huớng trắng mây bay
nếu anh là những vầng mây đó
em có thèm mơ đến những ngày
mây và thơ em thích gì hơn
vần thơ thương nhớ sẽ trơn trơn
vầng mây thương nhớ bay hờ hững
gom lại làm trăng khuyết bởi hờn
TIM XÓT VẦNG TRĂNG Ở PHÍA SAU...
Chẳng hiểu cơn mơ nào là thực
Để Em nhốt lại giữa tim mình
Phân vân nhìn mãi mây bên gió
Tim xót vầng Trăng ở phía sau...
Em sợ nhốt mơ ... Tim lơ đãng
Một ngày quên mở... Khóa xa tay
Khóa bay theo mãi thời gian ngược
Về lại ngày xưa ... Chẳng biết nhau...
Mình sẽ làm sao tìm gặp lại
Khi Người cứ trốn cuối chân mây
Gió bay cuồng loạn về bên phố
Chiếc khóa mỉm cười bên Gió say ?!
Chẳng sợ cơn mơ ... Ai lấp cắp
Chỉ ngại một ngày lạc mất nhau
Bâng khuâng tiếc nuối về trong mắt
Lãng mạn ... Như lời Ai nói thôi ?!!
Loài Hoa Cuối Hạ
MỘT CÕI SẦU ...
Tha phương ngàn nắng về lưu luyến
Một góc buồn xưa theo nắng rơi
Giáo đường xưa vắng chân nhau bước
Chúa có còn thương như thuở xưa?!
Nửa đêm Thánh lễ về thao thức
Dệt mãi lời thương để nguyện cầu...
Một thoáng tình bay theo gió cuốn
Theo mùa Đông lạnh ...Gió chơi vơi...
Bao Giáng Sinh xa ...Tim vẫn nhớ
Vẫn khao khát nhớ tiếng chuông xưa
Tiếng Ai khấn nguyện bay trong gió
Vương mãi tim nhau ...Một cõi sầu!!
Nắng phai sau dấu chân nhau bước
Thánh lễ ngày xưa bỗng thật xa
Nhạt môi theo gió heo may thổi
Phai mầu mắt biếc cuối Đông tàn
Má hồng chợt nhạt chiều bên phố
Lạnh quá trời xa...Nhớ bước nhau...
Loài-Hoa-Cuối-Hạ
BƯỚC NGẠI NGÙNG
Trăng vẫn về qua hiên đứng chơi
Vẫn về bên phố ngắm mưa rơi
Vẫn nghe Dế hát đêm thanh vắng
Khúc hát dường như rất ngọt ngào ?!
Ngẩn ngơ bên cỏ , đêm thanh vắng
Dế cứ thẹn thùng nép dưới Trăng
Hỏi sao thắp sáng Trăng bên đó
Ngại bước Dế về run dưới Trăng?!
Trăng vẫn mù khơi tít tắp xa
Vẫn trốn sau mây... Vẫn nhạt nhòa
Đâu biết thắp gì cho Trăng sáng
Soi ý thơ về bên phố xa ?!
Áo Dế trong veo đêm Trăng tỏa
Vẫn nhìn rõ nét những vân hoa
Cớ sao Tiên trắng về trong mộng
Mà vẫn như là... Không nhớ ra ?!
DeNangHuong