Thư tình năm 2049

NiceDream

Active member
Lá thư tình năm 2049
________________________________________
Em ạ.

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!!

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Ðinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Ðến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.


Em ngủ ngon không?

Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy,. thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, Blog là gì, Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào.
Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.

Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.




**Thư hồi âm cho ông cụ.**

Tình yêu già cả và to lớn của em!
Hôm nay em vừa đi tập thái cực quyền về thì thằng cháu nội nó nháy nháy mắt bảo “ bà có thư đấy”. Tim em đập thình thịch thình thịch chắc phải 60 nhịp 1h anh ah( bình thường có 40 thôi). Em vội vội vàng vàng chạy đến chỗ thằng cháu để lấy thư anh, khổ nói thế cho oai chứ chân nhão như chân giò ninh mấy tiếng rồi, chạy gì nổi nữa. “chạy” cả tiếng mới tới chỗ thằng cháu, cái thằng..phải gió ( xin lỗi anh nhé, em vẫn giang hồ như ngày nào, nhưng ngày xưa anh bảo yêu cái nết ấy nhất còn gì) nó còn nheo mắt bảo: đúng là sức mạnh của tình yêu, làm mấy cái vết chân chim trên mặt của em nhăn càng dữ dội hơn trên làn da đồi mồi chứ ko trắng hồng rạng rỡ như ngày xưa xài pond’s nữa. "Em…..nhớ anh nhiều nhắm nhắm nhuôn" ( cái này là điệu anh nhá, chẳng phải “phanh phớ phem phắm” của anh đâu).
Sài Gòn dạo này…..chẳng có nắng anh ah. Chẳng như ngày xưa, cái ngày tụi mình dung dăng dung dẻ dưới phố mấy thập niên trước đâu anh. Bây giờ nhà là cứ xây lên như nấm ấy. Tòa nào tòa nấy cao dễ đến 100 tầng chứ chẳng chơi, nhìn là cứ mỏi cả cổ. Đấy là mấy đứa cháu hôm sinh nhật em gái em nó bàn nhau, chứ em đứng lên còn phải chống gậy lấy sức đâu mà nhìn với ngó nữa anh, chẳng bù ngày xưa ham cảm giác mạnh, em cứ bắt anh lên….sân thượng đóng Jack và Rose của “titanic” ấy, nghĩ lại mà tự hào quá anh ah, ko ngờ ngày xưa mình cũng máu me đóng phim quá anh nhỉ, chỉ tiếc là hôm đó ko có người nào quay lại cảnh đó(anh với em mắc làm diễn viên rồi mà) để giờ có cái mà làm gương cho tụi trẻ biết thế nào là lãng mạn, chứ chẳng phải yêu nhau nhờ mấy “bà mối” robot bây giờ đâu.
Anh thắc mắc sao em gần 80 tuổi chống gậy đi tắm mà vẫn đi tập thái cực quyền phải ko? Em cũng thắc mắc nữa nói gì anh.Thái cực quyền thì 20 năm trước anh cũng tập rồi nên anh biết mà, cứ phải duỗi chân duỗi tay ra, nhức lắm anh ah. Lúc đầu em còn phải nhờ gậy mới đứng đc nên ko tập gì cả. Chỉ đứng vậy thôi mà tối về em thao thức mãi ko ngủ đc như cái hôm chủ nhật 62 năm về trước anh tỏ tình với em ấy, em mất ngủ đến sáng luôn, mà sáng thì em phải dậy tập thái cực quyền nên em ko đc ngủ anh ah. Mấy hôm đầu , xương nhức lắm anh ah, cơ với gân thì chùng hết nên cũng chẳng có cảm giác gì mấy, nhưng em vẫn quyết tâm học cho đc. Anh biết tính em mà, ngày xưa nhảy aerobic gãy chân anh bế vô bệnh viện cả chục lần mà em vẫn ko bỏ cuộc, huống hồ bây giờ chỉ quơ tay trong không khí thì nhằm nhò gì. Nói vậy chứ dù không còn cơ bắp để bị chuột rút mà tay em vẫn nhức lắm anh ah, cũng đúng thôi, mấy chục năm quên vận động nên bây giờ vận hành lại hơi khó. Anh đừng lo lắng nha, em biết chăm sóc cho mình mà mặc dù vệ sinh cá nhân hay việc gì cũng nhờ bọn trẻ cả( bức thư này cũng là tụi nó viết nên mới trả lời anh nhanh được, em cũng định trực tiếp viết cho anh lắm nhưng chỉ sợ sinh nhật thứ 91 mới đến tay anh, mà em thì không thích chuyền đạm nên nhờ tụi nó cho khỏe, anh đừng trách em nghe). Vậy mà em cũng vượt qua hết anh ah, bây giờ em không cần nhờ nạng nữa mà có thể quơ tay trong không khí rồi. Hôm nào cũng thế, cứ 6h sáng là em lại được bọn trẻ chở ra công viên, sau đó dẫn em đến cái ghế đá gần bờ hồ, nơi mà em hay ngồi nhớ anh, bỏ cây nạng ra khỏi người cho em ngồi xuống. Em ngồi đó tập luyện quơ tay anh ah( môn thái cực quyền này em mới luyện được bài này thôi), mỗi bữa em quơ đc 5 cái, mồ hồi còn nhiều hơn ngày xưa đánh cầu lông cùng anh nữa. Càng tập càng nhớ anh biết bao. Anh biết sao mà em chịu đựng bao vất vả thế này không? Vì …..chân em đấy. Chẳng phải ngày xưa anh khen chân em trắng mịn săn chắc còn gì. Em muốn sinh nhật em, em sẽ mặc mi-ni-jup nhưng mà chân em bây giờ ngoài mấy vết đồi mồi thì đã nhăn nheo theo năm tháng rồi. Em muốn tập thái cực cho chân đẹp ra mà mãi cũng chỉ mới có bài quơ tay thôi anh ah. Dù sao thì nhờ bài tập đó mà em ăn đc 5 muỗng mỗi bữa. Do em vận động nhiều nên mới ăn thế, anh đừng lo em vẫn giữ eo mà, mỗi tội mỗi khi đứng phải chống gậy nên chẳng ai thấy được vẻ hoàn hảo của nó thôi.

2 ngày nữa là sinh nhật chàng trai của em rồi. Em định sẽ giành cho anh 1 bất ngờ, nhưng nghĩ lại bọn mình có tuổi rồi nên mấy cái bất ngờ như thế nguy hiểm lắm nên em quyết định sẽ nói luôn cho anh biết. Em sẽ ra Hà Nội chúc mừng sinh nhật anh. Em đã chuẩn bị hành lí từ hôm kia nhưng đến giờ mới xong. Hôm nay em “bay”, thời buổi này thì chỉ cần mấy phút là đến chỗ anh nhưng mà em trừ hao nghỉ mệt nên đi từ hôm nay mới ra đc Hà Nội trong 2 ngày tới, mặc dù em ghét phải chuyền nước nhưng mà vì anh em sẽ chịu đựng được. Em mang theo cái váy màu xanh dương anh tặng hôm sinh nhật thứ 20 của em. Em đã cố gắng lắm nhưng ko thể nào chui vào được vì lưng em bây giờ đâu thẳng như trước nữa, em ko muốn cắt cái váy để mặc vì đó là quà của anh mà. Thế nên em mang theo nó ra, dù ko mặc được nhưng để chứng minh tình yêu của chúng ta, qua năm tháng mà vẫn “trường tồn” anh nhỉ!
Chờ em ra anh nhé, cô bé nhí nhảnh của anh.

:>
 
Top